15
lời chúc tuyệt hay cho "người ấy" mỗi sáng
Những
thói quen nàng ghét nhất ở chàng
4 thói quen phái nữ nên từ bỏ
Thư
cuả Má vợ và con rể! Má Ơi !!!! Thân trai .....
10
điều tâm niệm của nhà Phật 1. Nghĩ đến thân
14
điều răn của nhà Phật
Kẻ đuổi Steve Jobs khỏi Apple: 'Nếu có thể, tôi ...
Cậu bé bán thuốc lá dạo ở VN trở thành nhà khoa hoc..
Lòng người ta là giấy, chứ không phải vàng đá Là...
----------------------------------
-------------------------------
___________________________________________
-----------------------------------------------
----------------------------------------------------------------
Những điều mẹ dạy
------------------------------------------------------------------
Nghệ Thuật Nói Lời Không Đồng Ý
---------------------------------------
9 Điều Cần Nhớ Trong Cuộc Sống
------------------------------------
Ba Điều Giá Trị
http://vietsanhbuoc.blogspot.com/2011/10/blog-post.html
-----------------------------------------------
BF là ?
http://vietsanhbuoc.blogspot.com/2011/10/bf-la-mot-cau-be-noi-voi-mot-co-be-to.html
-----------------------------------------------------
Hãy bao dung nếu bố mẹ già đi
http://vietsanhbuoc.blogspot.com/2011/10/hay-bao-dung-neu-bo-me-gia-i-ngay-bo-me.html
----------------------------------------------------------------------------
Một bí quyết hạnh phúc
Ông ‘nổi tiếng’ là học rất dốt. Thi đâu trượt đấy trong nhiều năm trời. Thế nhưng cuộc đời của ông lại tỏa sáng trên toàn thế giới vì ông đã chạm vào tâm hồn nhiều thế hệ. Tầm vóc vĩ đại của một người đơn sơ như ông đã đạt đến đỉnh cao khi ông được chọn làm gương mẫu đời sống cho những nhà lãnh đạo tinh thần của Hội Thánh trong vai trò ‘cha chánh xứ’. Trong những bút tích còn lưu giữ của ông, người ta tìm thấy nhiều điều khôn ngoan dẫn đến hạnh phúc. Xin được trích lại nơi đây một ‘bí quyết để hạnh phúc’. Ông viết: “Con người có một điều tuyệt đẹp, đó là khả năng cầu nguyện và yêu thương. Bạn cầu nguyện, bạn yêu thương, đây chính là hạnh phúc của con người trên trái đất này…. Cầu nguyện là nếm hưởng trước Thiên Đàng.”[1] (Gioan-Maria Vianney)
Cầu nguyện là một bí quyết để hạnh phúc. Ai đã có kinh nghiệm trong đời sống cầu nguyện sẽ hiểu rõ điều này. Muốn sử dụng hiệu quả một bí quyết thì phải có phương pháp đúng đắn, khoa học. Phương pháp càng tốt thì càng đạt hiệu quả nhiều. Cầu nguyện càng tích cực thì hạnh phúc càng kết trái đơm bông dồi dào.
+++
Họ là hai người thuộc hai lối sống, hai hoàn cảnh, hai môi trường nghề nghiệp, hai quan niệm khác nhau, nhưng cả hai đều có chung một mục đích trong đời: đi tìm hạnh phúc. May thay, cả hai đều biết đến và thực hành ‘bí quyết để hạnh phúc’ trên, nhưng xem ra mức độ hạnh phúc họ đạt được khá khác biệt.
Khoảng 5 giờ chiều mỗi ngày, Cần thu xếp cửa hàng tạp hóa. Công việc đôi lúc cũng dồn dập đến mệt lả nhưng nói chung làm chủ tiệm thì vẫn chủ động hơn về giờ giấc. Tiệm của mình, mình muốn đóng cửa lúc nào tùy mình. Sau cơm tối, Cần bật tivi lên xem thời sự, nghe ca nhạc hoặc coi một cuốn phim nào đó giải trí. Thói quen cầu nguyện trước khi ngủ là món quà quý giá mẹ Cần đã để lại cho con. Quý giá vì nó hỗ trợ tinh thần cho Cần những lúc căng thẳng giữa dòng đời nổi trôi phức tạp này. Ngồi ngay ngắn, Cần bắt đầu cầu nguyện: “Chúa ơi, hôm nay con mệt quá. Dạo này kinh tế khủng hoảng, làm ăn khó có đồng lời như hồi trước. Không biết bao giờ mới đủ tiền xây căn nhà đàng hoàng mà lấy vợ đây? Xin giúp cho con có thêm khách hàng Chúa nhé. Xin Chúa cũng chữa cho con cái bệnh nhức đầu, chắc tại con suy nghĩ nhiều quá nên bị stress. À, xin Chúa soi sáng cho bà chủ tiệm bên cạnh nhận ra lỗi của bà ta sáng nay. Con không cần lời xin lỗi nhưng…. Con biết Chúa dạy con phải yêu thương cả kẻ thù nữa nhưng bà ta quả là rất khó chịu. Ngày nào cũng gặp một người như thế thật là dễ mất bình an. …”
Nhờ ít phút cầu nguyện mỗi đêm như thế mà Cần cảm thấy bớt ức chế. Ít ra cũng được giải tỏa phần nào về tâm lý khi có Chúa kiên nhẫn lắng nghe. Dẫu vậy, phương pháp cầu nguyện này không có khả năng tạo được sự bình an vững chắc trong lòng Cần giữa biển đời. Con thuyền tâm hồn dễ chòng chành, chao đảo, quay quắt khi sóng gió nổi lên.
Hân rời quê lên thành phố mưu sinh. Dưới quê việc làm khan hiếm, gia đình chỉ có miếng đất nhỏ nên làm chẳng đủ ăn. Cha mẹ Hân cũng đã lớn tuổi, lại còn mấy đứa em nhỏ đang học trường làng. Tụi nó đều muốn nghỉ học nhưng Hân cương quyết không cho. Hân muốn các em sau này có tương lai sáng sủa hơn mình. Lên thành phố, Hân tìm hỏi bạn bè và được nhận vào một nhà hàng lớn. Công việc chính của Hân là rửa chén, lau chùi nhà vệ sinh và làm các việc vặt khác nếu chủ cần đến. Có những lúc đông khách, Hân làm việc quên cả ăn uống, đến gần nửa đêm mới trở về căn nhà trọ cách đó nửa tiếng đi bộ.Về đến nhà, tắm rửa một chút thì mệt lắm rồi. Không biết là hên hay xui, Hân không có tivi mà chỉ có cái radio nhỏ nghe tin tức nên không ‘phải’ thức khuya để …luyện phim chưởng. Trước lúc đi ngủ, Hân có thói quen ngồi nhắm mắt cầu nguyện. Thỉnh thoảng có ngày mệt mỏi quá thì nằm nói chuyện với Chúa và ngủ lúc nào không biết. Từ kinh nghiệm của gia đình cũng như bản thân, mặc dù có những cảm thấy khô khan hoặc làm biếng, cầu nguyện đối với Hân là việc quan trọng phải làm mỗi ngày. Hân thường thủ thỉ với Chúa như thế này: “Cha ơi, một ngày lại đang dần khép lại. Cảm ơn Cha đã giúp con giữ giờ tâm sự này với Cha để con được bình an. Cảm ơn Cha vẫn duy trì sự sống và đức tin cho con. Cảm ơn Cha soi sáng cho con nhận ra sự hiện diện của Cha trong các biến cố ngày hôm nay. Ui, nếu mà không có Cha giúp con nhanh tay chụp lại cái đĩa thì tiền lương của con lại bị trừ mất một ít! Cảm ơn Cha giúp con kiên nhẫn với chị nấu bếp khi chị ấy nổi nóng la con. Cảm ơn Cha cho con biết làm chứng cho Cha qua nụ cười của con. Có mấy người nói rằng con tuy không đẹp nhưng con có duyên nhờ nụ cười. Hì hì hì…. Cha cũng khéo giúp con qua mấy lời khen ấy quá nhỉ! À, Cha ơi, bệnh chị họ của con vẫn chưa thuyên giảm. Con thấy lòng mình lo lắng nhiều. Con xin Cha giúp con trông cậy và phó thác nơi Cha nhiều hơn. Mong sao việc cầu nguyện của con không phải để đòi Cha phải thay đổi theo ý con nhưng để con được biến đổi theo tầm nhìn sâu thẳm và toàn diện của Cha vì cuối cùng chỉ có Cha là người thương chúng con nhất và hiểu rõ chúng con cần ơn gì nhất. Con xin dâng chứng đau lưng kinh niên của con như một hy sinh nhỏ bé để hiệp thông với người bạn thân đang gặp khủng hoảng. Và nếu hợp ý Cha, trong những ơn mà Cha ban cho con hôm nay, con nguyện tặng những ơn cần thiết cho người ấy. Cha, con xin lỗi vì hôm nay có mấy lần con xét đoán người khác trong tư tưởng. Con thấy mình còn nông cạn, hẹp hòi quá! À, thế này, xin Cha tiếp tục nhắc con biết sống cầu nguyện thêm trong ngày, đặc biệt là lúc con làm việc, để con gặp gỡ Cha nhiều hơn nữa. Như thế con sẽ bình an hơn Cha nhỉ! Bây giờ con đi ngủ đây! Úi, suýt nữa con quên cầu nguyện theo lời mẹ dạy: Cho những ai không biết tầm quan trọng của cầu nguyện, con xin cầu nguyện thay cho họ. Cho những ai không biết tạ ơn Cha, con xin tạ ơn thay cho họ. Cho bản thân con, xin Cha giúp con đừng bao giờ dại dột bỏ cầu nguyện. Con xin phó thác hết mọi sự cho Cha. Cảm ơn Cha vẫn luôn yêu con. Con cũng yêu Cha!” Rồi, khò khò khò ò ò ò …
Nhờ thái độ và cách cầu nguyện thực tế, tích cực này mà Hân vững tâm, lạc quan trong cuộc sống.
+++
Còn nhiều câu chuyện về cầu nguyện hữu ích khác mà ta có thể kể cho nhau nghe. Vì thời gian có hạn nên xin được khép lại bài này nơi Thầy Giêsu, đỉnh cao và trung tâm của cầu nguyện.
+++
Trước khi quyết định một việc gì, Thầy đến gặp Cha. Điều này chứng tỏ cầu nguyện có thể giúp định hướng và soi sáng cho ta. Bắt đầu một ngày mới, Thầy đến gặp Cha. Như thế có nghĩa là cầu nguyện giúp ta khởi sự ngày mới trong Thần Khí Thiên Chúa. Ngày sống bận rộn trăm công ngàn việc của Thầy được đặt hoàn toàn trong sự hiệp thông với Thánh Ý của Cha. Điều này chứng minh rằng cầu nguyện giúp ta dễ nhận biết và sống đúng hơn thánh ý Thiên Chúa. Sau một ngày vất vả, Thầy lại dành một không gian và thời gian riêng tư thân mật để gặp Cha. Như thế cầu nguyện cho ta sự nghỉ ngơi bổ dưỡng an lành. Những lúc đối diện với cám dỗ, khó khăn, hiểu lầm, chê bai, ganh ghét, vu khống, thù hận, bách hại…, Thầy nắm chặt lấy tay Cha. Điều này cho thấy cầu nguyện đem lại sức mạnh và vững tâm…. Còn nhiều khía cạnh bổ ích khác về cầu nguyện trong cuộc sống của Thầy mà ta có thể thêm vào đây.
Bạn thân mến, sở dĩ Gioan-Maria Vianney hiểu được “cầu nguyện là hưởng nếm trước Thiên Đàng” là vì ông đã khôn ngoan làm theo lời Thầy Giêsu dạy: “Anh em hãy cầu nguyện luôn.” (Lc 18:1, 21:36; Eph6:18; 1 Thes 5:16-18)
Để đời ta bình an và hạnh phúc hơn, mình cùng làm theo lời Thầy dạy, bạn nhé.
Giuse Việt, O.Carm
---------------------------------------------------------------------------
Chỉ có Vợ Tôi....
Chuyện xảy ra tại một trường đại học
Sắp hết giờ giảng, giáo sư bỗng đề nghị với các sinh viên,
"Tôi cùng mọi người thử một trắc nghiệm nhỏ, ai muốn cùng tôi thử nào?"
Một nam sinh bước lên.
Giáo sư nói, "Em hãy viết lên bảng tên của 20 người mà em khó có thể dời bỏ".
Chàng trai làm theo. Trong số tên đó có tên của hàng xóm, bạn bè, và người thân...
Giáo sư nói: "Em hãy xoá tên của một người mà em cho rằng không quan trọng nhất!"
Chàng trai liền xoá tên của người hàng xóm.
Giáo sư lại nói: "Em hãy xoá thêm một người nữa!".
Chàng trai xoá tiếp tên của một đồng nghiệp.
Giáo sư nói tiếp:"Em xoá thêm tên một người nữa đi". Một người không quan trọng nhất trong cuộc đời. chàng trai lại xoá tiếp.....
Cuối cùng, trên bảng chỉ còn lại ba cái tên,
bố mẹ, vợ, và con.
Cả giảng đường im phăng phắc,
mọi người lặng lẽ nhìn vị giáo sư,
cảm giác dường như đây không còn đơn thuần là một trò chơi nữa rồi!!
Giáo sư bình tĩnh nói tiếp:
"Em hãy xóa thêm một tên nữa!" chàng trai chần chừ, rất khó khăn mới đưa ra được sự lựa chọn...
.anh đưa viên phấn lên.....
và gạch đi tên của bố mẹ!
"Hãy gạch đi một cái tên nữa đi!",
tiếng của vị giáo sư lại vang lên bên tai.
chàng trai sững lại, rồi như một cái máy, từ từ và kiên quyết
gạch bỏ tên của đứa con trai...
Và anh bật khóc thành tiếng,
dáng điệu vô cũng đau khổ.
Vị giáo sư chờ cho anh bình tĩnh lại hồi lâu và hỏi: "Lẽ ra người thân thiết nhất với em, phải là cha mẹ và đứa con, bởi cha mẹ là người sinh thành và dạy dỗ em nên người, đứa con là do em dứt ruột sinh ra, còn người vợ thì có thể tìm người khác thay thế được, vậy tại sao, với em người vợ lại là người mà em khó dời xa nhất?"
Cả giảng đường im lặng, chờ nghe câu trả lời.
Chàng trai bình tĩnh và từ tốn nói:"Theo thời gian, cha mẹ sẽ là rời bỏ tôi mà đi,
con cái khi trưởng thành,cũng chắc chắn sẽ rời xa tôi,
người luôn ở bên, làm bạn với tôi suốt đời, thực sự chỉ có vợ tôi!
"
================
THIS ONLY TALK ABOUT THE VISIBLE BODY BUT NOT THE SOUL OR SPIRIT.....
(SưuTầm)
--------------------------------------------------------------------------
Có bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi?
http://vietsanhbuoc.blogspot.com/2011/09/co-bao-gio-ban-tu-hoi-thanh-cong-la-gi.html
-----------------------------------------------------------------------------------------
ĐỀ PHÒNG Hình thức cướp bóc mới
-----------------------------------------------------------------------------------
Có khi nào ta tự hỏi
Có khi nào ta tự hỏi: "Tại sao mình không có một người bạn nào cả?" trong khi ta lại không chịu mở rộng trái tim để bạn bè có thể đến với ta…
Có khi nào ta tự hỏi: "Tại sao mình lại luôn luôn nếm mùi thất bại?" trong khi ta vẫn chưa dốc hết toàn bộ sức lực trong mọi công việc để tiến tới thành công…
Có khi nào ta tự hỏi: "Tại sao mọi người lại đối xử với mình tệ như vậy?" trong khi ta vẫn chưa chắc là mình đã đối xử thật tốt với mọi người xung quanh…
Có khi nào ta tự hỏi: "Tại sao mình không được như mọi người?" trong khi ta đâu hề biết rằng có hàng triệu người đang ao ước có được cuộc sống như ta…
Có khi nào ta tự hỏi: "Tại sao mình vẫn chưa tìm được một tình yêu mới?" trong khi ta vẫn cứ mãi ngồi đó với những hoài niệm về người yêu cũ…
Có khi nào ta tự hỏi: "Tại sao mình chẳng nhận được gì từ cuộc sống?" trong khi ta vẫn chưa làm được chút gì để góp phần làm đẹp cho cuộc sống của mình…
Có khi nào ta tự hỏi: "Tại sao mình lại không thể có được một tình yêu đích thực?" trong khi ta vẫn chưa dám chắc là mình hiểu rõ khái niệm tình yêu…
Có khi nào ta tự hỏi: "Tại sao chẳng ai hiểu mình cả?" trong khi ta luôn che giấu cảm xúc và chẳng bao giờ cho người xung quanh cơ hội để có thể lắng nghe…
Có khi nào ta tự hỏi: "Tại sao mình không có được hạnh phúc?" trong khi ta vẫn mải mê theo đuổi hạnh phúc ở đâu xa xôi, nên không kịp nhận ra chúng đang hiện diện ngay bên cạnh, thậm chí ngay trước mắt…
Có khi nào ta tự hỏi: "Tại sao cuộc sống của mình lại nhàm chán đến thế?" trong khi ta vẫn chưa nỗ lực tìm ra mục tiêu đích thực của đời mình để theo đuổi…
Có khi nào ta tự hỏi: "Tại sao ta không có một lối thoát?" trong khi ta không hề cho mình một cơ hội để mở cánh cửa mà ta cứ nghĩ nó khép chặt trước mắt…
Có khi nào…
… Chúng ta luôn tự đặt ra cho mình những câu hỏi như thế khi cảm thấy cuộc sống bất an. Đó là lúc chúng ta chẳng thể hiểu rõ những cảm xúc của chính mình để có thể kiểm soát chúng. Tệ hơn nữa là chúng ta không biết ý nghĩa cuộc sống nằm ở đâu, và điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đời…?
… Chúng ta hoàn toàn mất phương hướng và mục đích sống. Ta đánh mất bản thân, đánh rơi những hoạch định… Lòng ngờ vực trào dâng… Thế là ta để mọi cảm xúc tồi tệ đó nhấn chìm trong sự tuyệt vọng và phiền muộn. Ta thu mình vào bóng tối, cô đơn, chơi vơi, trống rỗng… Và ta khóc trong nỗi sợ hãi…
… Ai cũng có những lúc mất cân bằng như thế. Làm thế nào để vượt qua? Khó mà chế ngự cảm xúc tiêu cực, để tạo ra nguồn hứng khởi cho dòng cảm xúc tích cực xuất hiện rồi tiếp tục duy trì chúng. Khó mà kết nối lòng mình với thế giới xung quanh. Đó là cả một quá trình vô cùng phức tạp và cả một thử thách. Chúng ta không thể nào nắm bắt được… Cuộc sống thật khó khăn…
… Thực ra cuộc sống không hề làm khó ta như ta đã nghĩ mà chính bản thân ta đã tự làm khó mình bằng cách đặt ra những câu hỏi đại loại như vậy: "Tại sao lại thế này?… Tại sao lại thế kia?…" trong lúc ta rơi vào trạng thái cảm xúc tồi tệ nhất. Ta cứ ngồi đó, hỏi, hỏi và hỏi. Tự chúng ta trói mình vào mớ hỗn độn do mình tạo nên mà chẳng biết phải tìm cách tháo gở…
… Hãy thả lỏng, hít thở thật sâu. Đừng tự đặt những câu hỏi làm cho cuộc đời chúng ta thêm phức tạp. Hãy chấp nhận mọi thứ đến và đi như một lẽ tự nhiên. Hãy học cách hài lòng với cuộc sống hiện tại. Hãy để cho trái tim đầy rung cảm và khối óc tinh tuyền đưa đường dẫn lối cho chúng ta…
… Cũng như câu hỏi: "Đâu là ý nghĩa của cuộc sống?", "Điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đời? Chẳng ai biết chính xác câu trả lời nằm ở đâu, bởi vì mỗi người phải tự giải mã cuộc đời mình bằng cách khám phá bản thân ra sao và sống với thái độ thế nào. Có thể sẽ có câu trả lời ngay, cũng có thể phải mất cả một đời người mới có lời giải đáp. Rồi ta sẽ tìm thấy nó. Lúc đó ta sẽ mỉm cười với cuộc đời này, một nụ cười hoàn toàn viên mãn…
… Và nếu có câu hỏi nào xuất hiện, thì đó phải là: "Mình đã làm được gì?" trước khi tự hỏi: "Mình đã nhận được gì?", ta nhé
(SưuTầm)
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Một chữ XẢ
Nếu cục than bỏ trong tay, trong da, trong thịt thì sao? Nóng, khó chịu. Vậy mà lòng mình chứa một trăm cục than thì người này khổ nhiều ít? Khổ thứ nhất là khô héo vì ngủ không ngon, ăn không ngon. Giận quá làm sao ăn ngon, ngủ ngon được. Khổ thứ hai là giận làm cho mình dễ xấu. Quí vị thấy mỗi lần nổi giận lên gương mặt mình thế nào? Nổi giận lên thì con mắt đỏ ngầu, mặt đổi màu đổi sắc, không còn tốt đẹp nữa. Cả trăm cái giận ở trong lòng thì nó đốt riết mình khô héo, xấu xa. Như vậy ôm ấp cái giận mấy chục năm là khôn ngoan hay thiếu khôn ngoan?
Bởi vậy nên người biết tu ai nói gì trái ý, mình giận chút rồi bỏ đi, xả đi. Giận làm chi, ngu! Ôm cái giận là ngu chớ không phải khôn, tội gì ôm cho khổ. Trong nhà Phật có câu: “Tăng hận bất cách túc” nghĩa là Tăng (người tu) giận không quá một đêm. Chúng ta là Phàm tăng nên tham sân si cũng còn, vì vậy gặp việc trái ý cũng giận. Nhưng giận chút thôi rồi bỏ, chớ không nên chấp chứa.
Người thế gian thường thích chứa, chứa năm này qua năm nọ. Họ tưởng như vậy là hay, là khôn mà không ngờ đó là tự chuốc họa vào mình, tự đeo khổ cho mình chớ không có lợi gì hết. Vì vậy nên Phật dạy phải XẢ hết những giận hờn. Chứa chấp vừa bị khổ trong hiện tại, mà còn khổ cả vị lai nữa.
Trong kinh Phật dạy, người khi sắp bỏ thân này qua đời khác thì nghiệp thương và nghiệp ghét sẽ đi theo. Bởi vì thương ai thì ta nhớ người đó, ghét ai cũng nhớ kẻ đó. Như chúng ta ngồi ôn lại trong lòng, thì nhớ những người mình thương và những người mình ghét nhiều nhất phải không? Ghét không mất, thương cũng không mất. Vì vậy càng chứa sâu thì khi nhắm mắt các nghiệp đó dẫn mình đi đến chỗ thương hoặc chỗ ghét.
Do đó khi chúng ta thọ thân sau, nếu ôm ấp nghiệp ghét nhiều quá thì đến những gia đình gặp toàn chuyện buồn phiền, hờn giận, không vui. Có bao giờ chúng ta muốn gặp những người mình ghét không? Không muốn. Ai cũng muốn gặp người mình thương. Nhưng trong lòng thù oán nhiều quá thì nó sẽ dẫn mình gặp lại những người thù oán. Nên hiện tại khổ mà vị lai cũng khổ luôn. Điều này rất thiết yếu.
Chúng ta phải khéo đừng nuôi dưỡng oán thù trong lòng, nên buông bỏ hết. Cái gì qua rồi không chứa chấp nữa. Hơn thua, phải quấy, chuyện đó không có gì quan trọng. Quan trọng ở chỗ làm sao cuộc sống mình bình an, thanh thản, tươi vui. Đó mới là điều đáng lưu tâm. Chúng ta sống muốn hạnh phúc, muốn được an lạc thì nên giữ hay nên xả? Nên xả.. Vì vậy tôi nói tu muốn cho hết khổ thì phải xả, đừng chứa chấp. Đó là điều thứ hai.
Điều thứ ba, chúng ta đừng cố chấp ý kiến mình là đúng, ý kiến người khác là sai. Bởi vì ở thế gian này không có gì là đúng cố định mà cũng không có gì là sai cố định. Chúng ta mở miệng nói với ai cũng “Tôi nghĩ thế này là đúng”. Nếu nói tôi nghĩ như vậy là đúng, người thứ hai nói tôi nghĩ thế khác mới đúng, thì hai cái đúng nó đụng nhau. Mình đúng theo cái nghĩ của mình, người khác đúng theo cái nghĩ của họ. Ai cũng đúng hết thì cãi lộn hay huề? Thế gian không ai chịu thua ai, mình đúng thì người khác sai, mà người khác đúng thì mình sai. Cho nên khi người ta nghĩ khác với mình, mà họ cho rằng họ đúng thì mình bực lên liền, và người kia cũng nổi tức vậy. Hai cái nổi tức sẽ đi đến khẩu chiến. Khẩu chiến không xong thì tới thân chiến.
Như vậy chỉ một chữ Xả mà chúng ta được an ổn vui tươi. Cần gì phải nhiều. Một chữ mà biết tu là cả cuộc đời sống thoải mái, an vui. Ngược lại quí vị sẽ thấy mặt mày nhăn nhó hoài, bất mãn cái này, bất mãn cái nọ, bất mãn con cái, bất mãn vợ chồng, bất mãn xã hội… Mấy chục năm cứ nhăn nhó hoài, uổng một cuộc đời. Cho nên mình phải vui tươi xả bỏ, có mấy mươi năm ngắn ngủi, sống làm sao cho thảnh thơi, tạo phước lành để khi nhắm mắt được đến cõi lành, ở đó mà buồn giận làm chi cho khổ.
Vậy mong Quí Vị nghe hiểu, ứng dụng tu để tất cả chúng ta sống trên thế gian này lúc nào cũng tươi cười, không còn buồn bực. Đến lúc nhắm mắt ra đi chúng ta cũng vui luôn. Đó là kết quả tốt đẹp của người Phật tử khéo tu.
Cordialement.
Jacqueline & Jean-Paul CHUMONT
3, rue du Douanier Rousseau
45100 Orléans La Source - France
Téléphone : 02 38 63 14 23
------------------------------------------------------------------------------------------------
BÀI HỌC ĐẦU TIÊN
Không phải bài học đầu tiên của cô giáo dạy tôi khi tôi bước chân
vào lớp một, cũng chẳng phải bài học đầu tiên khi tôi bắt đầu bước
chân vào giảng đường đại học, mà đơn giản chỉ là bài học Phật Pháp
đầu tiên tôi được học khi bước chân vào Chùa
Quê tôi ngày xưa nghèo lắm, hẻo lánh lắm. Quanh năm tôi chỉ làm bạn
với cỏ cây, với những chú chim ngày ngày bay về hót líu lo mà tôi
chẳng biết chúng nói gì?
Nhà tôi trồng nhãn, trồng nhiều lắm. Mà ở cái xứ khỉ ho cò gáy này
thì ngoài cây lúa ra chỉ có cây nhãn là mang lại thêm kinh tế cho
gia đình tôi.
Tôi lớn lên như bao chàng trai khác, vẫn hỷ nộ ái ố cuộc đời; biết
yêu, biết ghét, biết giận, nhưng chưa bao giờ tôi biết tha thứ cho
lỗi lầm của ai và … tôi nhìn cuộc đời, nhìn mọi người bằng lăng kính
của riêng mình! Tôi có cái nhìn rất tinh tế nên tôi dễ nhận ra những
điểm không tốt của người đối diện mình và cũng chính vì thế khiến
tôi không có bạn nhiều.
Tôi quý mến tất cả, nhưng tôi không tha thứ cho ai dù vô tình hay cố
ý chơi không đẹp với mình, và tôi sẽ tìm cách đối xử lại như chính
họ đã làm với tôi …. Có thể như thế mà tôi trở thành người khó tánh nhất xóm.
Và một ngày…. Mọi suy nghĩ của tôi thay đổi hết khi một vị Sư về trú tại chùa
Xóm tôi có một ngôi chùa nhỏ nằm chơi vơi giữa đồng. Ngôi chùa nền
đất vách lá ngày ngày chỉ có một vị sư già trông coi. Ngoài việc làm
đồng áng, trông coi mãnh vườn và sau những giờ học tôi rất thích đến
ngôi chùa này. Giữa không gian yên tỉnh, tiếng chuông, tiếng mõ hòa
cùng tiếng tụng kinh của Sư âm vọng giữa không gian tỉnh mịch, khiến
òng tôi yên bình lắm.
Một hôm có một vị sư trẻ về trú tại chùa. Vị sư trẻ có một đôi mắt
sáng, sáng đến nỗi bạn có thể soi đường trong bóng đêm và thầy có
một nụ cười rất hiền, nụ cười chứa đựng niềm hạnh phúc vô biên.
Tôi thích nói chuyện với thầy, vì ở Thầy tôi không tìm thấy được
điểm xấu nào. Như hiểu được mọi suy nghĩ trong đầu tôi, một hôm sao
buổi tan trường tôi không về nhà mà chạy thẳng vào chùa để được tụng
kinh cùng Thầy khi thầy cúng chiều. Tôi yên lặng lắng nghe từng lời
Thầy tụng vì thầy có một giọng tụng rất hay như cuốn hút lòng người
vào từng lời kinh, lời chú nguyện của thầy khi thầy cúng thí thực.
Sau thời kinh, khi mà thầy đã yên vị tọa cụ, Thầy nắm tay tôi dẫn ra
sau vườn ngồi vào chiếc bàn gỗ. Thầy rót cho tôi một tách trà nhạt,
rồi Thầy hỏi tôi:
- Con có nhiều bạn không, sao trẻ em trong xóm thì nhiều mà chỉ mình
con vào chùa, mấy em đó đâu sao không đi cùng con?
- Dạ không, con không có bạn nhiều vì họ ai cũng xấu !
- Sao con nghĩ vậy ? Thầy hỏi với vẻ ngạc nhiên
- Vì họ chửi thề, họ hổn hào, họ lười học, họ lười suy nghĩ.
Thầy xoa đầu tôi cười rồi nói: Để Thầy chỉ cho con điều này
Rồi thầy lấy ra một tờ giấy trắng, giấy trắng học trò, Thầy dùng bút
lông nhỏ lên tờ giấy một chấm đen thật đen; Thầy giơ tờ giấy lên và hỏi:
- Con có thấy gì không?
Tôi nhanh miệng đáp mà không cần suy nghĩ:
- Dạ bạch Thầy một chấm đen ạ.
Thầy cười hỏi lại: Con nhìn rõ chưa nè?
Dạ con nhìn thật rõ rồi, bạch Thầy - Tôi khẳng định lại
Thầy cười tươi, nụ cười hiền hòa như chứa đựng cả tam thiên niềm an
lạc vô biên:
- Sao con chỉ nhìn thấy chấm đen nhỏ trên tờ giấy trắng mà không
nhìn thấy tờ giấy lớn trắng tinh thầy đang cầm?
Tôi lặng im không nói được lời nào.
Thầy tiếp: Con người cũng vậy, không ai là hoàn thiện, cho nên Đức
Phật mới thị hiện cõi đời này để giúp chúng sanh hoàn thiện tâm
mình, giúp chúng sanh thánh thiện hơn, đạt được phật tánh ( ngộ nhập
Phật tri kiến) vì thể tánh chúng sanh và Phật không khác, chúng sanh
cũng sẽ là những vị Phật của tương lai ( ta là Phật đã thành, chúng
sanh là Phật sẽ thành). Nếu con chỉ chầm chầm nhìn vào cái xấu của
họ con sẽ bỏ lỡ nhiều điểm tốt của họ, cũng như con chỉ nhìn thấy
chấm đen trên tờ giấy trắng mà không nhìn thấy được tờ giấy trắng có
chứa chấm đen nhỏ!
Nếu con nhìn thấy điểm tốt của họ, con sẽ thấy ai cũng đáng yêu, ai
cũng đáng kính cả, đó là tâm Phật trong mỗi con người luôn hiện hữu.
Niềm an lạc, sự yêu mến không phải người khác ban phát cho con mà
chính con phải tạo ra nó,
Một năm sau tôi rời mái trường cấp 3 thân yêu bước lên chốn thị
thành để thực hiện ước mơ của mình; bước chân vào giảng đường đại
học. Lời dạy của Thầy cũng theo tôi trong cuộc hành trình tôi đi.
No comments:
Post a Comment