"Cám Ơn Đời Mỗi Sớm Mai Thức Dậy, Ta có Thêm Ngày Nữa Để Yêu Thương"
"Nơi nào có ý chí, nơi đó có con đường"
"Khi đối mặt với khó khăn, hãy nhớ rằng những thử thách không phải để hủy hoại bạn mà là để khuyến khích và khiến bạn mạnh mẽ hơn."Studs tổng hợp
"Kẻ bỏ cuộc không bao giờ chiến thắng, người chiến thắng không bao giờ bỏ cuộc"
“Không phải chỉ có đàn ông mới chinh phục thế giới” Lưu Hiểu Khánh
“Thành công là thuốc bổ tốt nhất dành cho phụ nữ” Lưu Hiểu Khánh
"Khi bạn còn tự tin ở mình thì người khác vẫn còn tin bạn"
Nếu bạn không mở tâm ra cho người khác thì bác sĩ bắt buộc phải mở tim bạn ra thôi!!!
Mọi ý kiến đóng góp, quảng cáo và bài vở cho Vietsanhbuoc, mong bạn đọc gửi về hộp thư :
tramtphan@gmail.com
CÔNG TY TÀI CHÁNH HÀNG ĐẦU NƯỚC MỸ ĐANG TUYỂN DỤNG CHUYÊN VIÊN BẢO HIỂM VÀ CỐ VẤN TÀI CHÁNH VÀ ĐẦU TƯ (LIFE INSURANCE, FINANCIAL PLANNING AND INVESTMENT) CÓ ĐÀO TẠO CÁC KHÓA HỌC MIỂN PHÍ
XIN LIÊN LẠC CÔ TRÂM: 503 734 6247
Mọi người thường không quan tâm đến Bảo Hiểm Nhân Thọ vì Bảo hiểm Nhân Thọ là sản phẩm chỉ mua khi không cần, còn khi cần rồi thì không thể mua được.
Các bạn hãy tiết kiệm khoảng 1% thu nhập của mình để mua Bảo Hiểm Nhân Thọ giúp tinh thần mình được thoải mái, an tâm về tài chính cho những người thân yêu.
Các bạn muốn bảo vệ gia đình mình với những điều không ngờ xảy ra,muốn để dành tiền cho con học Đại Học, muốn để dành tiền về hưu, muốn có tiền thu nhập cố định khi về già, muốn đầu tư số tiền nhỏ trong tay, các bạn không biết làm gì, xin liên lạc chuyên viên cố vấn tài chánh Cô Trâm: 503 734 6247
Hy vọng được phục vụ các bạn.
Hy vọng được phục vụ các bạn.
TIN NONG MOI NGAY
TIN NONG MOI NGAY
Tuesday, August 15, 2017
Có người đặt ra câu hỏi: “Cha mẹ sinh con để làm gì? Để có người nối dõi tông đường hay có người chăm sóc khi về già?” Có rất nhiều câu trả lời khác nhau, nhưng đáp án cuối cùng khiến nhiều người suy nghĩ là: “Vì để trả giá và để tận hưởng”…
Tôi là một người mẹ 57 tuổi đã nghỉ hưu, còn con trai tôi năm nay 31 tuổi. Khi tôi bắt đầu về hưu cũng là lúc con trai lập gia đình. Đối với vợ chồng tôi, nó luôn là viên ngọc quý được chúng tôi nâng niu chăm bẵm; bởi vậy khi con thành thân, một cách rất tự nhiên tôi thấy mình có trách nhiệm chăm sóc tổ ấm mới này.
Ban đầu tôi hy vọng chúng sẽ về ở với vợ chồng tôi, nhưng ông nhà lại cho rằng “hai đứa cần có không gian riêng để tự lập”. Thế nên, để tiện chăm sóc các con chúng tôi dọn tới khu dân cư gần nhà con đang sống. Và cứ đều đặn, mỗi sáng tôi chạy qua nhà giúp bọn trẻ chuẩn bị đồ ăn và dọn vệ sinh, chiều đến thì nấu bữa tối và lại đợi tới khi hai vợ chồng nó đi ngủ tôi mới về nhà mình.
Cuộc sống của tôi cứ êm đềm trôi qua như vậy, cho đến một ngày…
Hôm ấy, tôi dậy sớm đi chợ mua thức ăn mang tới nhà con, nhưng khi đến nơi lại không thể mở cửa để vào nhà. Không phải tôi mang nhầm chìa khóa, mà đơn giản là con dâu đã thay ổ khóa khác. Tôi phải gọi mãi con dâu mới ra mở cửa và giải thích: “Gần đây toà nhà xảy ra nhiều vụ trộm, nên…”
Tối hôm đó con trai qua nhà đưa cho tôi chiếc chìa khóa mới. Lúc ấy, trong tâm tôi có đôi chút khó chịu, nhất là khi con trai tôi nói nhỏ: “Mẹ đừng để vợ con biết nhé!”. Tôi hiểu rằng sự việc không còn đơn thuần như tôi nghĩ lúc trước.
Ngày hôm sau, tôi tới nhà con trai sớm hơn mọi ngày với lỉnh kỉnh đồ ăn thức uống. Vừa tới cửa tôi nghe tiếng tranh luận vọng ra: “Chắc chắn là anh đưa chìa khóa cho mẹ rồi, phải không?”
Rồi một tràng những lời phàn nàn của con dâu vang lên sau cánh cửa, khiến tôi đứng mãi như trời trồng. Thật chẳng ngờ tất cả công sức và tình yêu thương mà người mẹ chồng như tôi đã dành cho chúng lại được đền đáp bằng những lời chỉ trích nặng nề như vậy. Và làm tôi thấy chua xót hơn, đó là con trai tôi chỉ biết ậm ừ rồi trả lời rằng: “Đó là mẹ anh, em bảo anh phải làm thế nào?”
Tôi lủi thủi xách túi thức ăn thẫn thờ quay trở về. Nhìn thấy ông nhà, tôi tủi thân đến mức nước mắt lưng tròng: “Ông à, sao tôi cực quá vậy? Nó là con trai duy nhất của tôi, tôi toàn tâm toàn ý lo cho chúng từ bữa ăn tới giấc ngủ, vậy mà cái tôi nhận được lại là thế này đây, tôi đã làm gì sai hả ông?”
Ông nhà chỉ bật cười rồi vỗ nhẹ vào vai tôi: “Thật là mấy đứa trẻ không hiểu chuyện, bà cứ để đó có dịp tôi sẽ nói chuyện với chúng. Mà bà này, bà thử nhìn những người bạn già của chúng ta xem, có mấy ai như bà không? Họ đều thong dong tự tại, gần thì đi thăm thú các tỉnh thành, xa thì ra nước ngoài du lịch. Còn bà cả ngày chỉ loanh quanh chợ búa, lọ mọ cơm nước cho con cái, vì chúng mà tôi với bà đã lạc hậu so với những người bằng tuổi rồi đấy”.
Từng lời của chồng như cơn mưa mùa hạ khiến tôi bừng tỉnh. Chẳng lẽ tôi lại không muốn ra ngoài du lich thăm thú đó đây hay sao? Nghĩ vậy, tôi gật đầu đồng tình với ông.
Sau đó, ông nhà sắp xếp đưa tôi tới vùng thảo nguyên rộng lớn nghỉ dưỡng vài ngày. Ông còn dẫn tôi tới thăm trang trại dê và bò sữa. Được tận mắt chứng kiến quá trình dê mẹ sinh con và cho con bú, tôi bất giác thấy xúc động nghẹn ngào.
Chồng tôi vừa nhìn vừa chỉ vào đàn dê đang gặm cỏ. “Dân du mục quanh năm đều di chuyển từ chỗ này tới chỗ khác. Nếu như dê mẹ cũng giống như bà, việc gì cũng không thể buông tay thì dê con sao có thể sống nổi? Hơn nữa, có ai muốn được gả cho chú dê còn chưa cai sữa về tinh thần không?”
Tôi quay sang, thấy ông nhà cười một cách đầy ngụ ý, chỉ một câu nói của ông đã giúp tôi hiểu ra rất nhiều điều.
Chồng tôi tiếp tục: “Tình mẫu tử chân chính là một quá trình rút lui khéo léo”, nói rồi ông mở điện thoại rồi đọc cho tôi nghe một bài viết.
“Những bậc cha mẹ không muốn tách rời khỏi con cái khi chúng đã trưởng thành. Họ lầm tưởng đó là vì yêu con, nhưng thực tế lại vô tình điều khiển con một cách toàn diện…”
Tôi liếc mắt lườm chồng: “Ý ông tôi chính là người mẹ như vậy hả?”. Chồng tôi bật cười vỗ vỗ vai tôi và nói: “Bà hả, bà thuộc loại có thể cứu vãn được!”
***
Sau chuyến du lịch trở về, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện cho con trai và nói rằng tôi muốn tới nhà nó một chuyến. Hôm ấy tôi đã chia sẻ lại hành trình ý nghĩa nhất trong cuộc đời của mình, rồi nghiêm túc nói với chúng: “Mẹ chuẩn bị lui về tận hưởng hạnh phúc những năm tuổi già. Sau này, có lẽ mẹ sẽ không thường xuyên tới nhà con nữa, mà cho dù có tới thì mẹ sẽ gọi điện báo cho các con trước”.
Con trai nhìn tôi, lúng túng một hồi lâu rồi hỏi: “Mẹ, mẹ giận chúng con à?”
“Mẹ đâu có giận, chỉ là mẹ đang học cách tận hưởng tuổi già thôi con à”. Con trai ôm chầm lấy tôi làm mắt tôi ươn ướt bùi ngùi.
Có người đặt ra câu hỏi: “Cha mẹ sinh con ra để làm gì? Để có người nối dõi tông đường hay có người chăm sóc khi về già?”.Có rất nhiều câu trả lời khác nhau, nhưng câu trả lời cuối cùng khiến nhiều người suy nghĩ là: “Vì để trả giá và để tận hưởng”.
Các bậc cha mẹ, xin đừng coi con cái là điều quan tâm duy nhất trong cuộc đời, đừng vì con cái mà khép lại cánh cửa giao tiếp với xã hội, cũng đừng vì con cái mà bỏ lỡ niềm đam mê sở thích của bản thân mình.
Có người nói: “Có một kiểu cha mẹ làm tôi vô cùng kính phục, đó là người dành cho con tình yêu thương mạnh mẽ khi con còn bé, rồi khi con lớn lên lại học cách buông tay một cách khéo léo. ‘Chăm sóc’ và ‘chia xa’ đều là nhiệm vụ mà mỗi người làm cha làm mẹ cần hoàn thành với con cái”.
Làm cha mẹ là cả một chặng hành trình dài mà phụ huynh chúng ta cần có cả lòng bao dung và trí tuệ. Không chỉ đơn thuần là nuôi dạy con, mà trong rất nhiều thời khắc của cuộc sống cần biết lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi.
Chúng ta không mong cầu con trở nên hoàn hảo, cũng không cần chúng phải nuôi dưỡng khi về già, chỉ cần chúng có thể sống độc lập và giữ trọn lòng hiếu thuận với cha mẹ, vậy là bạn đã làm một người cha, người mẹ thành công rồi.
Friday, June 9, 2017
Hãy cảm ơn người đã làm bạn tổn thương
“Hãy cảm ơn người đã làm bạn tổn thương bởi vì họ đã tôi luyện ý chỉ của bạn. Hãy cảm ơn người đã dối lừa bạn, bởi vì họ đã làm phong phú thêm kinh nghiệm của bạn. Hãy cảm ơn người đã coi thường bạn, bởi vì họ đã làm thức tỉnh lòng tự tôn của bạn”.
"Nếu ta hiểu được những nguyên nhân sâu xa đằng sau mỗi sự bất công mình gặp phải, ta sẽ biết ơn tất cả những trái ngược, gian nan mình đã va vấp trên đường đời, sẽ biết ơn những “tảng đá cơ hội” đã giúp ta giải quyết những vấn đề vô hình mà ta không nhìn thấy, không tiếp xúc được."
"Trong tâm luôn ôm giữ tấm lòng biết ơn, người ấy sẽ không ngừng mở rộng, không ngừng buông bỏ ân oán xưa kia, không ngừng tích đức hành thiện, không ngừng mang lại lợi ích cho bản thân và cho nhiều người khác. Lòng biết ơn sẽ khởi nguồn cho nhiều điều tốt đẹp khác trong đời."
"Để có một tấm lòng biết ơn, chúng ta cần phải để tâm quan sát, dụng tâm cảm ngộ, càng cần chúng ta phải biết yêu thương. Cỏ cây sinh trưởng phát triển mạnh mẽ là để báo đáp ân huệ của mặt trời mùa xuân, chim chóc liều mình kiếm ăn là để báo đáp ân huệ được nuôi nấng, cây mạ phát triển khỏe mạnh là để báo đáp ân huệ của dòng nước mát."
Cám ơn tác giả đã có 1 bài viết rất hay.
Friday, May 19, 2017
Biết chấp nhận, hài lòng và trân trọng những gì đang có và tận hưởng hết mình.
Thực tế rất nhiều người trong số chúng ta không bao giờ cảm thấy hài lòng với những gì mình đang có, điều tôi không muốn đề cập ở đây là “đứng núi này trông núi nọ”, nó khác hoàn toàn với tinh thần cầu tiến. Đây là hai vấn đề khác nhau. Một bên là không ngừng vươn tới cái tốt đẹp hơn, phát triển hơn, còn một bên là không bao giờ biết hài lòng, trân trọng hiện tại.
Con người vốn mang sẵn tính tham lam, không bao giờ thỏa mãn, luôn than phiền và tìm kiếm cái tốt hơn, khi có được cái tốt hơn rồi lại tiếp tục than thở, và rồi lại tìm cái tốt hơn nữa. Đó là ưu điểm, nhưng không phải lúc nào cũng thích hợp và tốt. Nếu một người luôn luôn thay đổi mối quan hệ tình cảm như thay áo, chuyển hết chỗ làm này đến chỗ làm khác nhằm tìm kiếm cái mà họ không thấy ở các cơ hội trước đó thì tôi cho rằng cần nghĩ là họ đã không tận dụng, không thấy hết những lợi ích, mặt tốt ở những gì họ đang có hiện tại. Những người này không thể có một đời sống tinh thần lành mạnh và thoải mái, đơn giản là vì họ luôn cảm thấy không hạnh phúc, không hài lòng với những gì xung quanh và luôn bận rộn tìm kiếm cái khác tốt hơn.
Những gì bạn đang có có giá trị rất lớn. Chúng là thành quả của bạn và là nền tảng cho tương lai. Vậy không có lý do gì để bạn không trân trọng và hạnh phúc với nó. Hãy tận hưởng hiện tại hết mình. Có rất nhiều người khi đánh mất những gì đang có thì mới thấy hối tiếc, mới thấy hết giá trị của nó mà trước đây họ không để ý. Hãy thử dừng lại và nhìn xung quanh bạn, bạn sẽ cảm thấy đáng quý hơn. Dưới đây là một số gợi ý cho bạn:
Để ý đến những người xung quanh bạn. Bạn sẽ thấy rằng ai cũng có chuyện gì đó để than phiền hay âu lo, không chỉ riêng mình bạn. Có thể bạn hay nhìn vào những người dường như có tất cả mọi thứ, nhưng không biết thực chất cuộc sống của họ như thế nào. Họ trông lắm tiền, vui sướng nhưng ai biết được họ đang phải đối mặt với chuyện gì. Đừng chỉ nhìn vào những người mà bạn luôn ao ước “Tôi phải giống như họ”, thay vào đó, hãy nhìn vào những người không được may mắn như bạn và thấy rằng bạn may mắn đến chừng nào.
Hãy thôi đắn đo, than vãn rằng mọi thứ lẽ ra phải thế này, thế nọ hay về những cái mà bạn không có. Hãy công nhận những thứ bạn đang có và thuộc về bạn, cho dù bạn có thích chúng hay không. Bạn thử nghĩ tới những người kém may mắn đến nỗi không có những thứ cơ bản cần thiết như bạn.
Có gằng tìm niềm vui ở những điều đơn giản như dắt con cún của bạn đi dạo, ngỗi xem phim với gia đình, v.v… Giá trị cuộc sống nằm ở những điều nhỏ bé, hãy tận hưởng mọi thứ hết mình.
CHÚNG LÀ THÀNH QUẢ CỦA BẠN VÀ LÀ NỀN TẢNG CHO TƯƠNG LAI.
suu tam
Không nên nuôi hận thù
Trong cuộc đời, có mấy ai chưa từng làm tổn thương người khác, mấy ai chưa từng có cảm giác tức giận, hận thù, tuy nhiên, chắc hảng mỗi người ở một góc độ nào đó cũng nhận ra rằng, hận thù mang lại những hậu quả rõ ràng và tức thời.Ngay khi cơn giận xuất hiện, bản thân chúng ta không còn được bình yên nữa. Sự hận thù khiến chúng ta ăn không ngon, ngủ không yên và tâm trí luôn căng thẳng, mệt mỏi. Khi có người phản ứng nóng giận, thù hận, bạn thân chúng ta là người bị tổn hại nhiều nhất.
Một người luôn nuôi hận thù trong lòng sẽ không bao giờ sống khỏe và hạnh phúc, ngược lại có thể sẽ đánh mất lý trí, dẫn đến những hành động tiêu cực. Chắc hẳn bạn và tôi đã từng chứng kiến nhiều người trở thành nạn nhân của sự hận thù. Tuy nhiên, trên thực tế, ai mới là nạn nhân của sự hận thù? Câu trả lời, tất nhiên, năn nhân chính là người luôn nuôi hận thù trong lòng. Vậy nên những người khôn ngoan thường biết cách để không làm đau chình bản thân mình và cách tốt nhất đó là: Không nên nuôi hận thù!
Thù hận không thể trả bằng thù hận, vậy tại sao chúng ta lại không quên đi mọi thù hận, để nó ra đi theo thời gian trong chính suy nghĩ của mình. Sự thù hận luôn ẩn chứa trong những tâm hồn nhỏ nhen, hẹp hòi. Nếu cứ mãi nuôi thù hận, chúng ta cugnx chẳng khác kẻ thù của chúng ta, nhưng nếu ta dẹp bỏ thù hận, ta sẽ là người cao thượng hơn.
Tuy nhiên, chúng ta không thể thoát khỏi cảm giác thù hận bằng những đè nén các cảm giác đó mà cần nuôi dưỡng những loại thần dược trị thù hận đó là tính kiên nhẫn và lòng độ lượng. Tính kiên nhẫn giúp ta tránh được những hậu quả xấu của các hành động thù hận. Người không nuôi thù hận là người không trách, không ghi nhớ, không gim trong lòng những tổn thương người khác gây ra cho mình. Cho dù lỗi lầm của người khác từng khiến bạn phải chịu đựng đau khổ, nếu bạn có thể độ lượng, bạn sẽ thấy nhẹ nhõm trong lòng hơn rất nhiều.
Không thù hận – Bạn nghĩ là bạn đang làm việc tốt cho người khác ư? Thật sự thì bạn đang “làm mát” tâm hồn mình, bạn sẽ cảm thấy thanh thản từ tận trong lòng.
HÃY NUÔI DƯỠNG TÍNH KIÊN TRÌ, LÒNG VỊ THA, ĐỘ LƯỢNG VÀ YÊU THƯƠNG.
alpha book
Làm quen, kết bạn với nhiều người
Các mối quan hệ xã hội bao gồm bạn bè, đồng nghiệp, đối tác, v.v.. có vai trò rất quan trọng trong cuộc sống. Họ là yếu tố không thể thiếu góp phần vào sự thành công của bạn.
Khi bạn càng có mối quan hệ rộng, có nhiều bạn bè, bạn sẽ có nhiều cơ hội nhận được sự giúp đỡ trong các vấn đề liên quan trong công việc và đời sống hơn. Tất nhiên, tôi không có ý nói là bạn làm quen, kết bạn với mọi người bất kể tốt xấu, v.v… ,à tôi muốn nói tới những người có cùng sở thích hay nghề nghiệp, hoặc có thể là tính nết hợp bạn.
Những mối quan hệ này giúp bạn có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống hơn, đồng thời khiến tinh thần thêm phong phú, đa dạng.Hãy thử tưởng tượng mỗi ngày bạn chỉ biết đi làm, về nhà, bạn sẽ nhanh chóng trở lên khó gần và có cảm giác bị cô lập. Trong khi nếu có bạn bè nhiều, bạn sẽ thường xuyên được mời/rủ đi chơi, thư giãn, có người trò chuyện, vui đùa, tán gẫu. Tinh thần của bạn nhờ đó trở lên thoải mái và cuộc sống trở nên thú vị, hấp dẫn hơn.
Khi có mối quan hệ rộng, bạn học hỏi được nhiều kinh nghiệm “ trường đời” hơn. Tính cách, kỹ năng, kiến thức cũng được trau dồi và rèn luyện thêm thông qua mạng lưới quan hệ này. Do đó, hãy bắt đầu tạo dựng mối quan hệ xã hội, bạn bè với những bước sau:
- Kiểm tra một lượt sổ liên lạc bạn bè của bạn để xem thông tin của họ. Có thể bạn đã bỏ quên họ khá lâu, giờ là lúc nối lại liên hệ. Chỉ là một cuộc gọi để nói chuyện tán gẫu một chút nhưng nó giúp nối lại quan hệ.
- Hãy tổ chức những buổi họp mặt, tiệc sinh nhật chẳng hạn và mời bạn bè của bạn tới, dặn dò là họ cỏ thể dắt theo bạn của mình hay người yêu. Trong bữa tiệc, hãy nói chuyện với mọi người, xin số điện thoại, địa chỉ hộp thư điện tử, v.v…
- Tham gia vào một số loại mạng xã hội phổ biến hiện nay như myspace, facebook, hi5, tagger, v.v… hoặc các diễn đàn xã hội như webtretho, lamchame. Viết bài để chia sẻ kiến thức, hiểu biết của mình hay tham gia gia góp ý về vấn đề gì đó, bạn sẽ quen được nhiều người cùng sở thích và có nhiều mối quan hệ hơn.
- Tham dự các buổi tiệc như sinh nhật, đám cưới, họp mặt mà bạn được mời. Thể hiện cho bạn bè thấy bạn quan tâm đến họ.
- Thỉnh thoảng, hãy gửi thư điện tử hay tin nhắn hỏi thăm một vài người bạn hay mối quan hệ có giá trị thân thiết với bạn để duy trì mối quan hệ.
- Bằng việc thực hiện các bước cơ bản trên, bạn sẽ có trong tay một mạng lưới quan hệ. Bạn cũng cần lưu ý một số điểm sau để có thể duy trì mối quan hệ tốt với bạn bè của mình:
- Với bạn cũ lâu ngày không liên hệ, khi mới nối lại quan hệ, bạn không nên đề cấp đến các vấn đề liên quan đến tiền bạc, công việc như than vãn rằng bạn đang thất nghiệp hay có rắc rối về tài chính v.v… cũng không nên quảng cáo sản phẩm hay đề nghị họ mua hàng cho mình ( trong trường hợp nghề của bạn liên quan đến buôn bán).
- Đừng bao giờ tỏ ra coi thường hay làm mất mặt những người bạn bè, đối tác giới thiệu với bạn. Có thể, bạn không thích họ nhưng hãy tỏ ra lịch sự. Biết đâu sau này, họ sẽ trở thành bạn của bạn.
- Luôn mang theo card – visit mỗi khi đi đâu.
KHI BẠN CÓ MỐI QUAN HỆ RỘNG, BẠN HỌC HỎI ĐƯỢC NHIỀU KINH NGHIỆM “TRƯỜNG ĐỜI” HƠN.
Học cách sống tích cực mỗi ngày giúp bạn yêu cuộc sống
Bí quyết để có cách sống tích cực mỗi ngày
LỰA LỜI MÀ NÓI
Mẹ Teresa Calcutta (Ấn Độ), người từng đoạt giải Nobel Hòa bình, đã từ chối tham gia cuộc biểu tình chống chiến tranh. Nhưng bà sẵn sàng tham gia vào cuộc biểu tình ủng hộ hòa bình. Những lời nói tích cực sẽ giúp bạn hàn gắn mối quan hệ và làm lành trái tim tan vỡ. Thế thì sao lại nói những lời khó nghe vốn chỉ đổ thêm dầu vào lửa?
KẾT BẠN VỚI NGƯỜI TÍCH CỰC
Bạn cần xây dựng mối quan hệ với những người vui vẻ, hoạt bát và luôn yêu đời. Những người lạc quan sẽ truyền cảm hứng cho bạn sống tích cực hơn. Hãy ưu tiên dành nhiều thời gian cho họ. Khi chia sẻ những trải nghiệm tích cực, bạn sẽ cảm thấy cuộc đời này ý nghĩa hơn rất nhiều.
LAN TRUYỀN NHỮNG ĐIỀU TỐT ĐẸP
Giống như đổ xăng kém chất lượng có thể gây hại cho bộ máy, cách bạn tạo nguồn nhiên liệu sống cho chính mình sẽ quyết định cuộc sống của bạn. Hãy chọn đọc những cuốn sách đầy cảm hứng, xem những bộ phim có ích, mỉm cười nhiều hơn… để lan truyền những điều tốt đẹp cho mọi người.
KIỂM SOÁT NHỮNG THỨ TRONG TẦM TAY
Cuộc sống có quá nhiều thứ vượt ngoài tầm kiểm soát khiến bạn cảm thấy mệt mỏi và chán chường. Hãy tập trung năng lượng của bạn vào những thứ có thể kiểm soát. Chẳng hạn như lời nói, hành động, suy nghĩ và phản ứng của chính mình. Hãy thay đổi cách bạn nhìn nhận và suy nghĩ, cách hành xử của bạn trong cuộc sống, bạn sẽ nhận ra tiềm năng của mình to lớn hơn bạn tưởng đấy.
TIN TƯỞNG VÀO CUỘC SỐNG
Nếu bạn tin vào những điều khủng khiếp, bạn sẽ thấy cuộc sống rất tiêu cực. Nếu bạn tin cuộc sống là một món quà, bạn cũng sẽ nhận ra rất nhiều thứ tốt đẹp. Đoc chính là cách sống tích cực mỗi ngày. Hãy nhìn vào những mặt tích cực mà sống. Khi bạn chủ động lựa chọn hướng đi lạc quan, mọi thứ sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn. Phép màu đến từ niềm tin của chính bản thân bạn chứ không phải ở đâu xa cả.
suu tam
Sunday, April 23, 2017
HÃY CHO ĐI CÁI CŨ ĐỂ NHẬN ĐƯỢC CÁI MỚI
Cố giữ thì sẽ không thể cho đi. Cất mãi cái cũ thì không còn dịp để nhận thêm điều mới…
Bạn có thói quen cất giữ những đồ vật vô ích, khi nghĩ rằng một ngày nào đó, bạn sẽ có thể cần đến chúng ?
Bạn có thói quen cất kỹ tiền bạc và không tiêu xài đến nó, bởi vì bạn nghĩ rằng bạn có thể thiếu thốn trong tương lai ?
Bạn có thói quen để dành những quần áo, những đôi giày, những bàn ghế, những đồ gia dụng mà bạn đã không sử dụng từ lâu rồi ?
Và trong tâm hồn bạn, bạn có thói quen lưu giữ những lời trách mắng, những mối thù hận, những nỗi buồn, những nỗi sợ hãi và cả nhiều thứ khác nữa ?
Bạn ơi, đừng làm như thế nhé ! Bạn đang đi ngược lại sự giàu sang rồi đấy !
Bạn cần phải dọn chỗ, cần dành một khoảng trống để cho phép những sự việc mới mẻ sẽ đến trong đời bạn nữa chứ.
Bạn cần phải vứt bỏ những thứ vô ích đang hiện diện trong bạn và nơi cuộc đời bạn để sự giàu sang còn có thể tìm đến nữa chứ.
Sức mạnh của sự trống rỗng đó là một sức mạnh sẽ thu hút và lôi kéo tất cả mọi thứ bạn mong ước.
Chừng nào bạn còn níu giữ những món đồ, ấp ủ những tình cảm quá xưa cũ và vô ích, khi đó bạn sẽ chẳng có chỗ cho những cơ may.
Của cải tiền bạc cần phải được lưu chuyển…
Hãy giốc sạch những ngăn kéo, dọn trống mấy cái tủ đứng, các phân xưởng, nhà xe… Hãy cho đi những gì bạn không còn sử dụng nữa…
Thái độ cất giữ một đống những thứ vô ích đang trói buộc đời bạn ở trần gian này đấy.
Không phải những vật dụng mà bạn cất giữ làm cuộc đời bạn đình trệ… nhưng chính là thái độ bo bo cất giữ…
Khi chúng ta cất giữ, chúng ta dự liệu tới lúc mình có thể bị túng thiếu…
Chúng ta cứ nghĩ biết đâu mai này mình sẽ cần đến những thứ ấy, và khi đó mình sẽ lôi chúng ra mà dùng.
Và như thế, bạn đã nạp vào đầu óc mình, vào cuộc đời mình hai thông điệp:
Một là bạn không còn tin tưởng vào tương lai. Hai là bạn cho rằng những điều mới mẻ và hay ho nhất sẽ không dành cho mình đâu.
Chính vì lẽ đó, bạn tự an ủi bằng cách cất giữ những thứ cũ kỹ vô ích. Bạn hãy loại bỏ đi những thứ đã phai màu và mất độ bóng…
Hãy để những gì là mới mẻ bước vào nhà bạn, ùa vào tâm hồn bạn… và hãy sống thật thanh thản, an bình, bạn nhé.
Sưu tầm .
Tuesday, March 28, 2017
Vì sao làm từ thiện rồi mà vẫn không thể đến thiên đường?
13/02/2017 11:20
Có một cánh cổng đi vào cõi trời, nhưng những người nào có thể vào được cánh cổng này?
Có một cô gái, vì để đi vào cõi trời đã cố gắng rất nhiều, nhưng điều kỳ lạ là, cô gái này trước sau vẫn không có cách nào mở được cánh cửa đi vào cõi trời.
Vì để tìm cách đi vào cõi trời, cô gái quyết định tìm đến hỏi vị thiên thần canh giữ cổng trời, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể thuận lợi vào được cõi trời.
“Xin hỏi ngài, con cần phải làm sao mới có thể đi vào được cõi trời giống như bao người khác?”.
Chỉ thấy vị thiên thần gác cổng mỉm cười nói: “Duy chỉ có cho người khác tấm lòng yêu thương một cách vô tư vô ngã thì mới có thể có được chìa khóa đi vào cõi trời”.
Sau khi cô gái có được đáp án liền quay trở về.
Lúc này, cô vừa khéo nhìn thấy một người ăn xin đang xin ăn trên phố, thế là, cô gái bèn vội vàng bố thí một chút thức ăn cho người ăn xin này, sau đó liền vội vàng quay trở lại cánh cổng, đòi thiên thần gác cổng đưa cho mình chiếc chìa khóa đi vào cõi trời; nhưng mà, vị thiên thần gác cổng vẫn tỏ ý không thể trao chìa khóa cho cô.
Cô gái lần nữa thất vọng cất từng bước chân nặng nề trở về nhà, lúc này, cô nhìn thấy một con chó đang nằm bò lăn trên mặt đất.
Khi cô bước đến xem thử thì mới phát hiện, chú chó bởi không cẩn thận đã mắc phải cái bẫy của người thợ săn nên mới bị thương nặng như vậy, xem ra dường như đã không thể đứng dậy đi lại được nữa.
Bởi cô gái cảm thấy chú chó bị thương vừa bất lực lại vừa đáng thương, vậy nên dù đã đến lúc phải trở về nhà, nhưng cô vẫn kiên quyết nán lại, dùng vải băng cẩn thận băng bó vết thương cho chú chó, hơn nữa còn ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc cho nó từng chút một.
Chính ngay lúc lòng cô đang nghĩ: “Con chó bị thương nặng như vậy, nhất định rất là đau đớn!”, và từng giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống một cách không tự chủ được, vị thiên thần gác cổng đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt cô, ngài lẳng lặng đặt chìa khóa vào trong tay cô gái.
Cô gái sau khi thấy vậy, kinh ngạc nói: “Xin ngài chớ có hiểu lầm! Con vốn không phải vì để có được chìa khóa cõi trời mới giúp đỡ chú chó này đâu!”.
Chỉ thấy vị thiên thần gác cổng lộ ra vẻ mặt hòa ái, khẽ đưa tay sờ đầu cô gái, nói: “Ta không phải đã từng nói với con rồi sao? Chỉ có những người lòng dạ thiện lương, bằng lòng vứt bỏ lợi ích cá nhân, và thật lòng hy sinh vì người khác thì mới có tư cách có được chìa khóa đi vào cõi trời!”.
Thế gian này có rất nhiều người muốn được đi vào cõi trời, mong rằng sau này sau khi bản thân trăm tuổi rồi có thể lên trời hưởng phước không còn phải chịu cái khổ trong vòng sinh tử luân hồi nữa. Nhưng nếu không xuất phát từ nguyện ý ‘vì người chứ không phải vì mình’, mà chỉ là vì để thỏa mãn tâm truy cầu hưởng phước lộc rồi ra sức làm từ thiện, nếu người như vậy có thể đi vào cõi trời, thế thì tin chắc rằng cõi trời cũng vì tập trung loại người có nhiều cơ mưu toan tính này mà dần dần sẽ trở thành địa ngục.
Thiên đường sở dĩ là thiên đường, là bởi những chúng sinh nơi đây đều có tấm lòng yêu thương vô tư vô ngã, không cần báo đáp, nguyện ý phó xuất cho mọi người xung quanh, đối với nhau bằng tấm lòng thiện lương, trong sáng, bao dung, Như vậy, nhóm người này dù có đi đến đâu, nơi đó chính là thiên đường rồi.
Nếu như vì tự tư tự lợi, trước khi giúp đỡ người khác luôn nghĩ đến lợi ích của bản thân mình trước rồi mới quyết định giúp đỡ người khác hay không, thế thì, loại người này dù có thật sự ở thiên đường, thì thiên đường cũng sẽ bởi thói tự tư ích kỷ của loại người này mà biến thành địa ngục.
Hành thiện là một loại hiến dâng xuất phát tự nội tâm, không chút cầu cạnh, bởi không cầu cạnh gì, vậy nên khi làm sẽ cảm thấy thân tâm hoan hỷ mà không có chút áp lực nào.
Nếu như hành thiện chỉ vì mục đích nào đó, vì danh tiếng, thậm chí vì lợi ích cho bản thân, thì thực ra làm rồi mà vẫn không thể có chìa khóa để bước vào cánh cửa của thiên đường.
Bởi vì, nói cho cùng thì, chẳng có gì nằm ngoài tầm mắt của ông Trời
Sunday, February 26, 2017
ĐÂU LÀ HẠNH PHÚC BẠN ĐANG CÓ ........
Chúng ta chỉ cảm thấy giá trị thật sự của hạnh phúc cho đến khi chúng ta đã đánh mất hoặc sắp sủa mất nó.
- Khuyết danh
Vị vua nọ đang đi công du trên một chiêc tàu thì gặp cơn bão lớn. Gió to, sóng dữ gầm thét như muốn quật đổ những cột buồm và nuốt chửng con tàu. Một người trong đoàn tùy tùng nhà vua trước đây chưa từng ra biển nên vô cùng hoảng sợ. Anh ta khóc thét lên trong nỗi sợ hãi và mỗi lúc một to hơn. Không ai trên tàu có thể trấn an anh ta được.
Trong con giận dữ nhà vua hét lên:
- Có ai ở đây có thể làm cho tên hèn nhát kia câm miệng lại được không?
Ngài hỏi đến lần thứ ba, vẫn không một ai trong đám cận thần lên tiếng. Cuối cùng, có một người bước ra - ông ta là một hành khách trên tàu.
- Tôi nghĩ là tôi có thể khiến cho anh ta im lặng nếu tôi được toàn quyền làm điều đó.
Một thoáng do dự, nhưng vì nóng lòng muốn biết cách của người hành khách đó nên nhà vua ra lệnh:
- Làm ngay đi! Ta cho phép nhà ngươi.
Người khách liền ra lệnh những người lính ném anh ta xuống biển. Rơi xuống biển lạnh giá đầy sóng lớn, anh ta gào lên khiếp sợ và vùng vẫy trong hoảng loạn, cố tìm mọi cách ngoi lên mặt nước. ít giây sau, người khách cho thả phao kéo anh ta lên. Khi bám được thành tàu, dù mệt rũ rượi và nét mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng, nhưng anh ta đã hoàn toàn im lặng.
Quá ngạc nhiên và ấn tượng về những gì vừa diễn ra, nhà vua bèn hỏi người khách lạ tại sao anh ta có thể biết trước được như vậy. Người khách đáp:
- Chúng ta không bao giờ nhận ra những điều bình dị mà quý giá đang có trong mọi tình huống, cho đến khi chúng ta rơi vào một tình trạng thực sự tồi tệ hơn.
Saturday, February 18, 2017
BA ĐỒNG XU
Valodia, Sasha và Tanhia là bộ 3 của trường trung học phổ thông của một thành phố nhỏ Xmolenxco chơi với nhau rất thân. Tuy 3 người học khác lớp nhau nhưng cùng trường, Valodia là chàng thanh niên mạnh khoẻ, tế nhị và nhã nhặn với mọi người. Còn Sasha học dưới một lớp, nhỏ con, nhanh nhẹn và học giỏi. Đôi bạn trai này gần nhà nhau và chơi với nhau từ hồi còn nhỏ. Họ đã từng bên nhau trong mọi xó xỉnh của thành phố khi còn ấu thơ. Khi lên trung học họ quen với Tanhia, một cô gái mới lớn được xếp vào hàng hoa khôi của trường. Tanhia có đôi mắt xám cùng mái tóc màu hạt dẻ rất nhí nhảnh. Ba người chơi với nhau thân thiết đến nỗi các bạn học của cả trường đều biết. Bọn lơn lớn ở trường thường hay bàn tán về quan hệ của bộ 3 này. Có người thì cho là Valodia và Tanhia là một cặp, có người thì cho là Tanhia yêu Sasha… Cuối cùng thì mọi người chỉ biết là ba người này chơi thân với nhau còn hơn cả ruột thịt.
Nói thẳng ra trong trái tim của Valodia lẫn Sasha đều muốn cất giữ hình ảnh của người bạn gái thân thương Tanhia cho riêng mình. Nhưng tình bạn giữa đôi bạn trai mạnh mẽ đến mức không bao giờ hai người dám nghĩ đến chuyện thổ lộ tình yêu với Tanhia. Họ không muốn tình bạn giữa 3 người phải tan vỡ. Tanhia cũng vậy, cô biết rằng cả 2 người bạn trai đều rất yêu mình, nhưng chưa một lần nào cô thiên vị ai, vì cả Valodia và Sasha đều tốt và đáng trân trọng như nhau, hơn nữa 2 người bạn trai lại quá thân thiết và gần gũi.
Nói thẳng ra trong trái tim của Valodia lẫn Sasha đều muốn cất giữ hình ảnh của người bạn gái thân thương Tanhia cho riêng mình. Nhưng tình bạn giữa đôi bạn trai mạnh mẽ đến mức không bao giờ hai người dám nghĩ đến chuyện thổ lộ tình yêu với Tanhia. Họ không muốn tình bạn giữa 3 người phải tan vỡ. Tanhia cũng vậy, cô biết rằng cả 2 người bạn trai đều rất yêu mình, nhưng chưa một lần nào cô thiên vị ai, vì cả Valodia và Sasha đều tốt và đáng trân trọng như nhau, hơn nữa 2 người bạn trai lại quá thân thiết và gần gũi.
Thời gian rồi cũng trôi đi mau, 2 người bạn trai ra trường và công tác ngay tại thành phố, còn Tanhia thì đang học năm cuối của trung học. Họ vẫn gặp nhau hàng tuần, đi xem và thường đi khiêu vũ cùng nhau vào những ngày cuối tuần. Tình cảm vẫn mặn nồng như khi còn học trong trường, chỉ có điều là họ gặp gỡ nhau ít hơn.
Rồi chiến tranh xẩy ra, cả Valodia va Sasha đều được gọi nhập ngũ cùng ngày, Tanhia thì tham gia vào đội cứu thương của quận đoàn. Ngày hôm sau là ngày lên đường ra mặt trận, cả 3 hẹn gặp nhau tại nhà của Tanhia. Tối hôm đó như những lần gặp trước, họ có mặt rất đúng giờ. Nhưng ai cũng trầm lặng và ít nói hơn. May mà Tanhia còn chạy qua chạy lại chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối. Khi cả 3 đã cùng ngồi bên nhau, im lặng, thì Sasha cất tiếng:
- Ngày mai là ngày bọn mình lên đường rồi mà ngày về thì không biết trước, có điều mà có lẽ không phải riêng mình mà chắc là cả Valodia nữa muốn nói với Tanhia rằng bọn anh rất yêu em.
Như đã chuẩn bị cho câu nói từ lâu lắm rồi, Tanhia không hề bối rối ngắt lời:
- Em biết tình cảm của hai anh dành cho em từ lâu, em yêu cả hai anh, rất yêu và rất quý trọng tình bạn của các anh, tình bạn của 3 đứa chúng mình. Em không muốn làm tổn thương một ai cả.
Valodia nói cuối cùng:
- Tanhia, thú thật anh rất muốn có em trong đời, nhưng anh không muốn mất đi tình bạn đã có giữa chúng ta. Thật khó, nhưng cũng đến lúc chúng mình phải đối diện với sự thật rồi.
Họ lại im lặng, không khí trầm hẳn xuống. Chẳng còn bao lâu nữa là đến giờ phải chia tay. Tanhia đi vào bếp, làm một chiếc bánh ngọt và để vào lò, sau đó đi ra và nói với hai người:
- Em đã làm một chiếc bánh ngọt để chúng ta cùng ăn trước lúc chia tay.Trong chiếc bánh đó em có đặt một đồng xu nhỏ, nếu anh nào ăn bánh mà trong đấy có đồng xu thì em sẽ yêu người may mắn đó, còn nếu em nhận được đồng xu thì có nghĩa mãi mãi chúng ta chỉ là bạn của nhau như bây giờ, các anh thấy được không?
Chẳng còn cách nào hay hơn, thế là mọi người đồng ý. Khi Tanhia mang bánh vào phòng, thì thấy Valodia và Sasha đã đứng bên cửa sổ nhìn ra bầu trời tối đen nói chuyện với nhau rất thân mật, có lẽ họ tìm cách để làm giảm nỗi hồi hộp trong lòng mình. Sau khi Tanhia cắt chiếc bánh ra làm ba , cô mời 2 anh vào bàn. Họ lại im lặng nhìn vào chiếc đĩa đựng bánh đã để sẵn ở giữa bàn. Một phút trôi qua, rồi hai phút… Cuối cùng thì Tanhia nói:
- Bây giờ em sẽ quay chiếc đĩa thật mạnh nhé. Khi nào đĩa dừng thì từng người sẽ nhận lấy phần bánh trước mặt nhé.
Như để phá tan sự im lặng đáng sợ này, Tanhia quay đĩa thật nhanh. Trái tim trong lồng ngực của Valodia và Sasha như muốn vỡ tung vì hồi hộp. Chiếc đĩa từ từ dừng lại. Vẫn với cá tính quyết đoán của mình Sasha nhận lấy phần bánh trước mặt mình đầu tiên và từ từ cho vào mồm. Rồi đến lượt Valodia và Tanhia lấy phần tiếp theo… Họ nhai từng lần một chậm. thật chậm. Bỗng Sasha reo lên thật to và lấy từ miệng mình ra một đồng xu, anh lao vào ôm lấy Valodia và sau đó bế bổng Tanhia lên. Trong lúc Sasha đang vui sướng đến tột độ thì Valodia lặng lẽ vào phòng vệ sinh rửa mặt, một lúc sau anh quay ra và bắt tay chúc mừng Sasha. Valodia xin về sớm để 2 người ở lại tâm sự. Tiễn anh ra cửa mà nước mắt Tanhia giàn giụa hai hàng, cô ôm Valodia và bỗng oà lên khóc nức nở…
Thời gian 3 năm trôi đi cũng thật là nhanh, Valodia trở về thành phố thân yêu của mình với nỗi buồn vô tận vì Sasha người bạn từ ấu thơ của mình đã vĩnh viễn nằm lại nơi chiến trường. Tanhia đã biết tin này, trái tím của người con gái như sắt lại. Ngay sáng hôm sau khi về Xmolenxco, Valodia đếnthăm lại cô bạn gái Tanhia hồi học sinh của mình. Vẫn căn phòng này, năm xưa có tiếng cười nói của cả 3 người mà giờ đây chỉ còn 2. Valodia kể cho Tanhia về những ngày gian khổ của mình ở chiến trường, kể về sự hy sinh dũng cảm của Sasha trong cùng tiểu đội chiến đấu với mình. Valodia kể trước lúc tắt thở Sasha đã lấy từ túi ngực mình ra đồng xu năm nào và trao cho Valodia, sasha ra đi và chỉ muốn trao lại tình yêu của mình với Tanhia cho Valodia mà thôi. Tanhia lặng lẽ đi ra phía cửa sổ, nơi mà Valodia va Sasha lần cuối đã đứng đó. Valodia đứng dậy, anh lại gần Tanhia, đặt một tay lên vai Tanhia, còn tay kia anh cho vào túi và lấy ra hai đồng xu nhỏ giống nhau đưa cho Tanhia. Và cũng chính lúc đó Tanhia xoè lòng bàn tay trái của mình ra, trong đó cũng có một đồng xu y trang như thế. Hai người lặng lẽ ôm lấy nhau, nước mắt Tanhia lại chảy dài như đêm nào đó tiến Valodia về trong khi Sasha vui mừng vì nhận được đồng xu may mắn của mình. Sau này Valodia và Tanhia trở thành vợ chồng của nhau, và hàng năm cứ đến ngày mất của Sasha họ lại cùng nhau ra nghĩa trang thăm lại bạn cũ của mình cùng với 3 đồng xu luôn trong tay.
Ba đồng xu thật nhỏ nhưng nó lại tượng trưng cho tình bạn và tình yêu cao cả của 3 con người cao đẹp. Tại sao lại có 3 đồng xu nhỉ. Khi kể lại chuyện này cho mọi người Tanhia luôn cầm 3 đồng xu đó trong tay:
- Hôm đó, tôi đã cố tình chọn 3 đồng xu và đặt vào 3 góc của chiếc bánh, vì tôi không muốn mất người nào cả. Ai cũng nhận được phần của mình với đồng xu trong ấy. Chỉ có Sasha, anh ấy quá chân thành và quá yêu tôi nên khi cắn phải đồng xu thì đã reo lên. Trong lúc đó Valodia lặng lẽ vào nhà vệ sinh để lấy đồng xu ra khỏi miệng mình rồi âm thầm cho vào túi quần. Còn tôi, khi thấy Sasha vui đến tột độ thì không còn đủ can đảm đưa đồng xu của mình ra nữa mà lặng lẽ dấu đi, Nhưng cũng chính hôm đó tôi biết rằng trong đời tôi được chứng kiến một tình bạn thật vĩ đại và lòng cao thượng vô biên của Valodia, vì tôi biết rằng trong túi Valodia lúc đó đang có đồng xu thứ 3.
Rồi chiến tranh xẩy ra, cả Valodia va Sasha đều được gọi nhập ngũ cùng ngày, Tanhia thì tham gia vào đội cứu thương của quận đoàn. Ngày hôm sau là ngày lên đường ra mặt trận, cả 3 hẹn gặp nhau tại nhà của Tanhia. Tối hôm đó như những lần gặp trước, họ có mặt rất đúng giờ. Nhưng ai cũng trầm lặng và ít nói hơn. May mà Tanhia còn chạy qua chạy lại chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối. Khi cả 3 đã cùng ngồi bên nhau, im lặng, thì Sasha cất tiếng:
- Ngày mai là ngày bọn mình lên đường rồi mà ngày về thì không biết trước, có điều mà có lẽ không phải riêng mình mà chắc là cả Valodia nữa muốn nói với Tanhia rằng bọn anh rất yêu em.
Như đã chuẩn bị cho câu nói từ lâu lắm rồi, Tanhia không hề bối rối ngắt lời:
- Em biết tình cảm của hai anh dành cho em từ lâu, em yêu cả hai anh, rất yêu và rất quý trọng tình bạn của các anh, tình bạn của 3 đứa chúng mình. Em không muốn làm tổn thương một ai cả.
Valodia nói cuối cùng:
- Tanhia, thú thật anh rất muốn có em trong đời, nhưng anh không muốn mất đi tình bạn đã có giữa chúng ta. Thật khó, nhưng cũng đến lúc chúng mình phải đối diện với sự thật rồi.
Họ lại im lặng, không khí trầm hẳn xuống. Chẳng còn bao lâu nữa là đến giờ phải chia tay. Tanhia đi vào bếp, làm một chiếc bánh ngọt và để vào lò, sau đó đi ra và nói với hai người:
- Em đã làm một chiếc bánh ngọt để chúng ta cùng ăn trước lúc chia tay.Trong chiếc bánh đó em có đặt một đồng xu nhỏ, nếu anh nào ăn bánh mà trong đấy có đồng xu thì em sẽ yêu người may mắn đó, còn nếu em nhận được đồng xu thì có nghĩa mãi mãi chúng ta chỉ là bạn của nhau như bây giờ, các anh thấy được không?
Chẳng còn cách nào hay hơn, thế là mọi người đồng ý. Khi Tanhia mang bánh vào phòng, thì thấy Valodia và Sasha đã đứng bên cửa sổ nhìn ra bầu trời tối đen nói chuyện với nhau rất thân mật, có lẽ họ tìm cách để làm giảm nỗi hồi hộp trong lòng mình. Sau khi Tanhia cắt chiếc bánh ra làm ba , cô mời 2 anh vào bàn. Họ lại im lặng nhìn vào chiếc đĩa đựng bánh đã để sẵn ở giữa bàn. Một phút trôi qua, rồi hai phút… Cuối cùng thì Tanhia nói:
- Bây giờ em sẽ quay chiếc đĩa thật mạnh nhé. Khi nào đĩa dừng thì từng người sẽ nhận lấy phần bánh trước mặt nhé.
Như để phá tan sự im lặng đáng sợ này, Tanhia quay đĩa thật nhanh. Trái tim trong lồng ngực của Valodia và Sasha như muốn vỡ tung vì hồi hộp. Chiếc đĩa từ từ dừng lại. Vẫn với cá tính quyết đoán của mình Sasha nhận lấy phần bánh trước mặt mình đầu tiên và từ từ cho vào mồm. Rồi đến lượt Valodia và Tanhia lấy phần tiếp theo… Họ nhai từng lần một chậm. thật chậm. Bỗng Sasha reo lên thật to và lấy từ miệng mình ra một đồng xu, anh lao vào ôm lấy Valodia và sau đó bế bổng Tanhia lên. Trong lúc Sasha đang vui sướng đến tột độ thì Valodia lặng lẽ vào phòng vệ sinh rửa mặt, một lúc sau anh quay ra và bắt tay chúc mừng Sasha. Valodia xin về sớm để 2 người ở lại tâm sự. Tiễn anh ra cửa mà nước mắt Tanhia giàn giụa hai hàng, cô ôm Valodia và bỗng oà lên khóc nức nở…
Thời gian 3 năm trôi đi cũng thật là nhanh, Valodia trở về thành phố thân yêu của mình với nỗi buồn vô tận vì Sasha người bạn từ ấu thơ của mình đã vĩnh viễn nằm lại nơi chiến trường. Tanhia đã biết tin này, trái tím của người con gái như sắt lại. Ngay sáng hôm sau khi về Xmolenxco, Valodia đếnthăm lại cô bạn gái Tanhia hồi học sinh của mình. Vẫn căn phòng này, năm xưa có tiếng cười nói của cả 3 người mà giờ đây chỉ còn 2. Valodia kể cho Tanhia về những ngày gian khổ của mình ở chiến trường, kể về sự hy sinh dũng cảm của Sasha trong cùng tiểu đội chiến đấu với mình. Valodia kể trước lúc tắt thở Sasha đã lấy từ túi ngực mình ra đồng xu năm nào và trao cho Valodia, sasha ra đi và chỉ muốn trao lại tình yêu của mình với Tanhia cho Valodia mà thôi. Tanhia lặng lẽ đi ra phía cửa sổ, nơi mà Valodia va Sasha lần cuối đã đứng đó. Valodia đứng dậy, anh lại gần Tanhia, đặt một tay lên vai Tanhia, còn tay kia anh cho vào túi và lấy ra hai đồng xu nhỏ giống nhau đưa cho Tanhia. Và cũng chính lúc đó Tanhia xoè lòng bàn tay trái của mình ra, trong đó cũng có một đồng xu y trang như thế. Hai người lặng lẽ ôm lấy nhau, nước mắt Tanhia lại chảy dài như đêm nào đó tiến Valodia về trong khi Sasha vui mừng vì nhận được đồng xu may mắn của mình. Sau này Valodia và Tanhia trở thành vợ chồng của nhau, và hàng năm cứ đến ngày mất của Sasha họ lại cùng nhau ra nghĩa trang thăm lại bạn cũ của mình cùng với 3 đồng xu luôn trong tay.
Ba đồng xu thật nhỏ nhưng nó lại tượng trưng cho tình bạn và tình yêu cao cả của 3 con người cao đẹp. Tại sao lại có 3 đồng xu nhỉ. Khi kể lại chuyện này cho mọi người Tanhia luôn cầm 3 đồng xu đó trong tay:
- Hôm đó, tôi đã cố tình chọn 3 đồng xu và đặt vào 3 góc của chiếc bánh, vì tôi không muốn mất người nào cả. Ai cũng nhận được phần của mình với đồng xu trong ấy. Chỉ có Sasha, anh ấy quá chân thành và quá yêu tôi nên khi cắn phải đồng xu thì đã reo lên. Trong lúc đó Valodia lặng lẽ vào nhà vệ sinh để lấy đồng xu ra khỏi miệng mình rồi âm thầm cho vào túi quần. Còn tôi, khi thấy Sasha vui đến tột độ thì không còn đủ can đảm đưa đồng xu của mình ra nữa mà lặng lẽ dấu đi, Nhưng cũng chính hôm đó tôi biết rằng trong đời tôi được chứng kiến một tình bạn thật vĩ đại và lòng cao thượng vô biên của Valodia, vì tôi biết rằng trong túi Valodia lúc đó đang có đồng xu thứ 3.
Sưu tầm
CÁI KÉN BƯỚM
Một chàng trai nọ tìm thấy một cái kén bướm. Một hôm anh thấy cái kén hé một lỗ nhỏ. Anh ta ngồi hàng giờ nhìn chú bướm nhỏ cố thoát mình khỏi cái lỗ nhỏ xíu. Rồi anh ta thấy mọi việc không tiến triển gì thêm. Hình như chú bướm không thể cố hơn được nữa. Vì thế, anh ta quyết định giúp chú bướm nhỏ. Anh ta lấy kéo rạch cho cái lỗ to thêm.
Chú bướm dễ dàng thoát ra khỏi cái kén. Nhưng thân mình nó sưng phồng lên, đôi cánh thì nhăn nhúm. Còn chàng thanh niên cứ ngồi quan sát cái kén với hy vọng một lúc nào đó thân mình chú bướm sẽ xẹp lại và đôi cánh xoè rộng hơn đủ để nâng đỡ thân hình chú.
Nhưng chẳng có gì thay đổi cả ! Sự thật là chú bướm đã phải bò loanh quanh suốt quãng đời còn lại với đôi cánh nhăn nhúm và thân hình sưng phồng. Nó chẳng bao giờ có thể bay được. Có một điều mà người thanh niên không thể hiểu: cái kén chật chội khiến chú bướm phải nỗ lực mới chui qua được cái lỗ nhỏ xíu kia là quy luật tự nhiên tác động lên đôi cánh và cơ thể của bướm, giúp chú có thể bay ngay khi thoát ra ngoài.
Đôi khi đấu tranh là rất cần thiết trong cuộc sống. Nếu ta quen sống một cuộc đời phẳng lặng, ta sẽ mất đi sức mạnh tiềm tàng mà bẩm sinh mỗi người đều có. Và chẳng bao giờ ta có thể bay được. Vì thế, nếu bạn thấy mình đang phải vượt qua nhiều áp lực và căng thẳng thì hãy tin rằng sau đó bạn sẽ trưởng thành và bay cao, bay xa...
Sưu tầm
CAROT, TRỨNG HAY CAFE?
Cô con gái hay than thở với cha sao bất hạnh này cứ vừa đi qua thì bất hạnh khác đã vội ập đến với mình, và cô không biết phải sống thế nào. Có những lúc quá mệt mỏi vì vật lộn với cuộc sống, cô đã muốn chối bỏ cuộc đời đầy trắc trở này.
Cha cô vốn là một đầu bếp. Một lần, nghe con gái than thở, ông dẫn cô xuống bếp. Ông bắc ba nồi nước lên lò và để lửa thật to. Khi ba nồi nước sôi, ông lần lượt cho cà rốt, trứng và hạt cà phê vào từng nồi riêng ra và đun lại để chúng tiếp tục sôi, không nói một lời.
Người con gái sốt ruột không biết cha cô đang định làm gì. Lòng cô đầy phiền muộn mà ông lại thản nhiên nấu. Nửa giờ sau người cha tắt bếp, lần lượt múc cà rốt, trứng và cà phê vào từng tô khác nhau. Ông bảo con gái dùng thử cà rốt. “Mềm lắm cha ạ”, cô gái đáp. Sau đó, ông lại bảo cô bóc trứng và nhấp thử cà phê. Cô gái cau mày vì cà phê đậm và đắng.
-Điều này nghĩa là gì vậy cha – cô gái hỏi.
- Ba loại thức uống này đều gặp phải một nghịch cảnh như nhau, đó là nước sôi 100 độ. Tuy nhiên mỗi thứ lại phản ứng thật khác.
Cha cô vốn là một đầu bếp. Một lần, nghe con gái than thở, ông dẫn cô xuống bếp. Ông bắc ba nồi nước lên lò và để lửa thật to. Khi ba nồi nước sôi, ông lần lượt cho cà rốt, trứng và hạt cà phê vào từng nồi riêng ra và đun lại để chúng tiếp tục sôi, không nói một lời.
Người con gái sốt ruột không biết cha cô đang định làm gì. Lòng cô đầy phiền muộn mà ông lại thản nhiên nấu. Nửa giờ sau người cha tắt bếp, lần lượt múc cà rốt, trứng và cà phê vào từng tô khác nhau. Ông bảo con gái dùng thử cà rốt. “Mềm lắm cha ạ”, cô gái đáp. Sau đó, ông lại bảo cô bóc trứng và nhấp thử cà phê. Cô gái cau mày vì cà phê đậm và đắng.
-Điều này nghĩa là gì vậy cha – cô gái hỏi.
- Ba loại thức uống này đều gặp phải một nghịch cảnh như nhau, đó là nước sôi 100 độ. Tuy nhiên mỗi thứ lại phản ứng thật khác.
Cà rốt khi chưa chế biến thì cứng và trông rắn chắc, nhưng sau khi luộc sôi, chúng trở nên rất mềm. Còn trứng lúc chưa luộc rất dễ vỡ, chỉ có một lớp vỏ mỏng bên ngoài bảo vệ chất lỏng bên trong. Sau khi qua nước sôi, chất lỏng bên trong trở nên đặc và chắc hơn. Hạt cà phê thì thật kỳ lạ. Sau khi sôi, nước của chúng trở nên rất đậm đà.
Người cha quay sang hỏi cô gái: Còn con? Con sẽ phản ứng như loại nào khi gặp phải nghịch cảnh. Con sẽ như cà rốt, bề ngoài tưởng rất cứng cáp nhưng chỉ với một chút đau đớn, bất hạnh đã trở nên yếu đuối chẳng còn chút nghị lực? Con sẽ là quả trứng, khởi đầu với trái tim mỏng manh và tinh thần dễ đổi thay. Nhưng sau một lần tan vỡ, ly hôn hay mất việc sẽ chín chắn và cứng cáp hơn.
Hay con sẽ giống hạt cà phê? Loại hạt này không thể có hương vị thơm ngon nhất nếu không sôi ở 100 độ. Khi nước nóng nhất thì cà phê mới ngon.
Cuộc đời này cũng vậy con ạ. Khi sự việc tưởng như tồi tệ nhất thì chính lúc ấy lại giúp con mạnh mẽ hơn cả. Con sẽ đối mặt với những thử thách của cuộc đời như thế nào? Cà rốt, trứng hay hạt cà phê?
Người cha quay sang hỏi cô gái: Còn con? Con sẽ phản ứng như loại nào khi gặp phải nghịch cảnh. Con sẽ như cà rốt, bề ngoài tưởng rất cứng cáp nhưng chỉ với một chút đau đớn, bất hạnh đã trở nên yếu đuối chẳng còn chút nghị lực? Con sẽ là quả trứng, khởi đầu với trái tim mỏng manh và tinh thần dễ đổi thay. Nhưng sau một lần tan vỡ, ly hôn hay mất việc sẽ chín chắn và cứng cáp hơn.
Hay con sẽ giống hạt cà phê? Loại hạt này không thể có hương vị thơm ngon nhất nếu không sôi ở 100 độ. Khi nước nóng nhất thì cà phê mới ngon.
Cuộc đời này cũng vậy con ạ. Khi sự việc tưởng như tồi tệ nhất thì chính lúc ấy lại giúp con mạnh mẽ hơn cả. Con sẽ đối mặt với những thử thách của cuộc đời như thế nào? Cà rốt, trứng hay hạt cà phê?
Sưu tầm
Hai hạt lúa
Một hôm, người chủ định đem chúng gieo trên cánh đồng gần đó. Hạt thứ nhất nhủ thầm:
“ Dại gì ta phải theo ông chủ ra đồng. Ta không muốn cả thân mình phải nát tan trong đất. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi lý tưởng để trú ngụ.” Thế là nó chọn một góc khuất trong kho lúa để lăn vào đó.
“ Dại gì ta phải theo ông chủ ra đồng. Ta không muốn cả thân mình phải nát tan trong đất. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi lý tưởng để trú ngụ.” Thế là nó chọn một góc khuất trong kho lúa để lăn vào đó.
Còn hạt lúa thứ hai thì ngày đêm mong được ông chủ mang gieo xuống đất. Nó thật sự sung sướng khi được bắt đầu một cuộc đời mới.
Thời gian trôi qua, hạt lúa thứ nhất bị héo khô nơi góc nhà bởi vì nó chẳng nhận được nước và ánh sáng. Lúc này chất dinh dưỡng chẳng giúp ích được gì- nó chết dần chết mòn. Trong khi đó, hạt lúa thứ hai dù nát tan trong đất nhưng từ thân nó lại mọc lên cây lúa vàng óng, trĩu hạt. Nó lại mang đến cho đời những hạt lúa mới...
Đừng bao giờ tự khép mình trong lớp vỏ chắc chắn để cố giữ sự nguyên vẹn vô nghĩa của bản thân mà hãy can đảm bước đi, âm thầm chịu nát tan để góp cho cánh đồng cuộc đời một cây lúa nhỏ - đó là sự chọn lựa của hạt giống thứ hai.
Tôi hy vọng đó cũng sẽ là sự lựa chọn của bạn và tôi khi đứng trước cánh đồng cuộc đời bao la này...
Thời gian trôi qua, hạt lúa thứ nhất bị héo khô nơi góc nhà bởi vì nó chẳng nhận được nước và ánh sáng. Lúc này chất dinh dưỡng chẳng giúp ích được gì- nó chết dần chết mòn. Trong khi đó, hạt lúa thứ hai dù nát tan trong đất nhưng từ thân nó lại mọc lên cây lúa vàng óng, trĩu hạt. Nó lại mang đến cho đời những hạt lúa mới...
Đừng bao giờ tự khép mình trong lớp vỏ chắc chắn để cố giữ sự nguyên vẹn vô nghĩa của bản thân mà hãy can đảm bước đi, âm thầm chịu nát tan để góp cho cánh đồng cuộc đời một cây lúa nhỏ - đó là sự chọn lựa của hạt giống thứ hai.
Tôi hy vọng đó cũng sẽ là sự lựa chọn của bạn và tôi khi đứng trước cánh đồng cuộc đời bao la này...
XUÂN XỨ NGƯỜI
Xem lịch mới biết tháng ngày
Nhìn trời... đâu biết tiết này vào Xuân Xuân tha hương trải bao lần
Mà sao cứ ngỡ dương trần lập đông
Nhìn qua cửa sổ nhói lòng
Từng cơn mưa trút những dòng sầu bi
Xuân mà chi !
Hoa , bướm mà chi !
Ra đi ngàn dặm biệt ly thắm buồn
Xứ người Xuân tựa hoàng hôn
Nên lòng ta mãi bồn chồn thâu đêm
Chờ cho Xuân đến bên thềm
Nén nhang Trừ Tịch thắp lên trong hồn
Ngày mai ai mất, ai còn
Cuối đời xứ lạ nước non nhớ hoài
Dẫu cho hờn oán, bi ai
Cũng xin về với tuyền đài nước Nam .
Sơn Phong Phi Điểu
24 tháng 11 năm 2016
Ngày Lễ Tạ Ơn .
Quê tôi chẳng phải kinh thành
Quê tôi có biển có nguồn
Có con sông rộng có buồng dừa xanh
Quê tôi chẳng phải kinh thành
Vườn rau, ruộng lúa, màu xanh mãi còn
Hương thơm Đại Lộc bòn bonCó con sông rộng có buồng dừa xanh
Quê tôi chẳng phải kinh thành
Vườn rau, ruộng lúa, màu xanh mãi còn
Cao Lầu Phố Hội sao ngon tuyệt vời
Mời anh mời chị ghé chơi
Biển chiều Cửa Đại gọi mời bước chân
Thảnh thơi rũ bụi đường trần
Cát thơm mùi nhớ ân cần sông ru
Sáo dìu theo gió vi vu
Ra đi tám nẻo mịt mù vẫn nghe .
Bóng trăng mọc tuốt ngọn tre
Chờ anh , em đợi ngày hè nắng lên
Anh về nhớ ghé làng em
Cùng vui câu hát những đêm trăng rằm
Tình quê duyên thắm trăm năm
Người ơi xin nhớ về thăm quê nghèo .
Sơn Phong Phi ĐiểuTình quê duyên thắm trăm năm
Người ơi xin nhớ về thăm quê nghèo .
Ghi lại 27/11/2016
PHÙ DU CÕI NGƯỜI
Ảo hình sương sớm lên khơi
Nỗi buồn tóc rụng bên trời yêu thương
Chân đi sắp đến cuối đường
Bàng hoàng ngoãnh lại tang thương thuở nào
Một trăm năm chẳng là bao
Ngày lên, đêm xuống đợi vào miên du
Đói no những bữa cơm tù
Vinh quang những phút phù du cõi người
Chỉ là những giọt sương rơi
Hòa vào nhân thế chơi vơi trong hồn
Trăm năm biết dại biết khôn
Muộn màng tóc bạc,xác còn trơ xương .
Tháng 11/04/2016
Nửa Đêm Thức Dậy
Nửa đêm thức dậy …
Tìm cây kẹo ho
Không khí trong phòng im ro ro
Ngước mắt lên trần nén âu lo
Bóng tối đêm đông trùm quá khứ
Thân già viễn xứ cúm , co ro
Cái thuở non cao cùng tiếng chớp
Sấm sét vang trời cũng không lo
Sông núi trời Nam ngày đêm nhớ
Tuổi trẻ ngày xưa tựa bóng mờ .
Ta biết thời gian tàn nhẫn lắm
Chữa kéo cờ lên đã hết giờ
Thôi đành nhắm mắt cho đời chảy
Mộng ước năm nào vẫn là mơ
Sơn Phong Phi Điểu
03 GIỜ /17/12/2016
Già hay trẻ
Miễn sao còn sức khoẻ là vui
Khi vui ta cất tiếng cười
Rong chơi đây đó cho đời ngát hương
Đêm về êm ái trên giường
Chìm trong mộng đẹp thiên đường đầy hoaKhi vui ta cất tiếng cười
Rong chơi đây đó cho đời ngát hương
Đêm về êm ái trên giường
Mơ màng nghe tiếng chim ca
Vui xuân say với người xa kẻ gần
Trẻ mà cảm bệnh phong trần
Sao bằng lão bạn tay chân vững vàng
Bao giờ có chuyến đò sang
Ta qua bên ấy tìm nàng vui chơi
Nếu già còn sức còn hơi
Thì xin chớ bỏ cuộc chơi dương trần
Việc làm tích lũy nghĩa nhân
Sao cho khi chết nguời thân xúm về
Già thì chớ để người chê
Giữ gìn đuốc tuệ đường về sáng trưng
Vui chơi cứ việc chừng chừng
Xin đừng thủ phận dửng dưng việc đời .
Lê Phi Điểu
12/12/2016
Cuộc tình ta như đôi dép rách
Bao tháng ngày chẳng cách lìa nhau
Gặp khi nắng giãi mưa dầu
Cả hai cùng bước bên nhau chẳng rời
Khi vui được chút thảnh thơi
Cùng nhau tâm sự, sánh đôi trên đườngMột chiều gặp kẻ bất luơng
Xách hai chiếc dép tìm đường lánh xa
Suốt đời đôi dép lê la
Khi hư một chiếc , dép đà lìa đôi
Chân không ta bước xuống đời
Làm sao đi được dưới trời nắng chang
Dù cho chiếc dép của chàng
Vẫn còn bền chắc , khẻ khàng vứt đi
Sơn Phong Phi Điểu
09/10/2016
BỎ ĐI THÌ NHỚ
Ta về từ cõi hổn mang
Trăm điều khó hiểu, xốn xang trong lòng
Ta về để bớt trông mong !
Bỏ đi thì nhớ, về xong lại buồn
Ta về trong buổi hoàng hôn
Bên cồn lá mục nghe xôn xao lời
Ta về nghe tiếng khóc cười
Ta về để thấy mặt người hanh hao
Ngày xưa thoáng đã qua mau
Hôm nay cùng với mai sau có gì
Ở đi, đi ở hề chi
Trăm năm phía trước , còn gì để lo
Subscribe to:
Posts (Atom)