Nhìn “đại gia” Vũng Tàu, ông Lê Ân ngồi tình tứ, xưng “anh, em” ngọt xớt với cô gái trẻ, đẹp. Không thể nghĩ họ có khoảng cách...55 tuổi.
"Lão" đại gia tự hào: "Tới giờ này, tui rất mãn nguyện với cuộc hôn nhân này. Tui dư sức cưới một cô vợ 18 tuổi, chỉ trong 10 phút. Nhưng để trẻ đẹp, thông minh và quan trọng nhứt là có đạo đức như bả, hơi khó à nghen..."
Cô có chịu làm vợ tui không?
Có nhiều người hỏi tui, sao từ ngày tui lấy bả, thấy tui trẻ ra, so với tuổi 76 của mình…Lý do mà trước kia thấy tui già nua là vì tui không ăn được, ngủ được vì lo lắng không có người thừa kế tài sản, chứ tui không có thiếu ăn, thiếu mặc gì đâu? Thiếu tiền, tui bán chiếc Roll Royce có giá cả hai chục tỷ, ăn cả đời còn chưa hết, lo gì. Tui sợ con hư, vợ hư, dâu hư… mình chết, họ lấy hết tài sản mình làm ra, tẩu tán làm banh tành, bỏ mình nằm chèo queo đó, mồ mả không ai chăm sóc. Chưa gặp bả, tui lo lắng lắm.
Tui không biết bả có làm như lời tui nói hay không nhưng bữa sau, bả gặp tui cứ cười bẽn lẽn, như ngượng chuyện bữa trước trả lời không biết ông chủ khu du lịch Chí Linh là ai. Bả mắc cỡ cũng đúng, ai đời bước vô nhà người ta mà không thèm biết chủ nhà là ai. Vậy là tui bắt đầu chú ý đến bả.
Tui âm thầm tìm hiểu, biết bả là con nhà đàng hoàng, thường xuyên tham gia các chuyến từ thiện, lại là người ở Đất Đỏ, Bà Rịa Vũng Tàu. Quan trọng nữa là bả chưa có người yêu. Tính tui kỳ lắm, tui không thích ăn “đồ cặn, đồ thừa”, cả 5 bà vợ tui cưới trước đó, bà nào cũng còn trinh trắng cả. Thấy cô Mai hiền lành, thật thà tui tin chắc cổ vẫn còn là "con gái".
Nhiều đêm tui không ngủ, nằm trằn trọc suy nghĩ: “Không lẽ Mai là người mình đang tìm kiếm? Chúa đã mang Mai đến với cuộc đời mình sao?”. Trước đó, đêm nào tui cũng cầu xin Chúa cho tôi gặp người con gái yêu thương mình trong những ngày cuối đời.
Bả thực tập được gần hai tuần, tui kêu bả lên văn phòng, nhìn bả, rồi hỏi: “Cô có chịu làm vợ tui không?”. Quá bất ngờ, bả ngồi lặng im, đỏ chín mặt. Một hồi sau, bả mới gật đầu.
Bả thì chịu tui rồi, mong muốn mau lẹ về ở với tui để vợ chồng cùng nhau làm từ thiện. Tui nói với bả: “Em về làm vợ của anh, sẽ khổ lắm. Tối ngày là đi với anh làm từ thiện, lo công việc, chứ không phải để hưởng thụ đâu…”. Bả gật đầu đồng ý. Nhưng “kẹt” một nỗi, là ba mẹ bả không chịu, phản ứng.
Hai tuần sau, tui làm đám cưới với bả. Nhiều người tưởng tui sẽ phô trương đám cưới rầm rộ ở Vũng Tàu, nhưng tui không làm vậy. Tui chỉ mời những người thân quen chứng kiến đám cưới của mình. Tui dặn rõ mọi người: Tuyệt đối không tặng quà, tiền. Tui không cho báo chí biết gì về đám cưới "muộn màng" của mình hết.
Vậy mà, bốn tháng sau, tui không biết sao mà hình ảnh đám cưới của tui xuất hiện trên mạng. Tui nghĩ là ba mẹ vợ tui quá hãnh diện, mang khoe hình ảnh với hàng xóm nên vô tình tới tay phóng viên. Chứ tui không thích đám cưới của mình lan truyền như vậy đâu!
Lúc râm ran chuyện tui cưới bả, thiên hạ dị nghị là tui ham sắc, còn bả thì ham tiền. Bây giờ mọi người mới ngã ngửa ra, không ngờ là chúng tôi quá hạnh phúc. Tui nói một cách danh dự: Cưới nhau được hai năm, hai vợ chồng tui chưa được nghỉ ngơi, chưa có ngày nào hưởng thụ tuần trăng mật. Bả suốt ngày chỉ biết túi bụi công việc và công việc, chứ có biết ham tiền, ham bạc gì đâu. Nhiều lúc tui cũng tội nghiệp bả quá vất vả vì mình...
Gian nan thử sức, vàng thử…đàn bà
Cưới bả xong, thỉnh thoảng tui cũng lăn tăn so sánh bả với 5 bà trước.Tui dám nói, tui có 6 đứa con, 5 bà vợ nhưng không bà nào có đạo đức bằng 10% bà này. Các bà kia đến với tui đầu tiên không phải vì tiền nhưng theo thời gian, đúng như ông bà ta thường nói: Lửa thử vàng, gian nan thử sức, còn tui thì thêm một vế nữa: Vàng thử…đàn bà.
Lúc đầu mấy bà mê mệt tui, tự nguyện đến với tui vì thấy tui đẹp trai như tài tử, không sáng say, chiều sỉn, chí thú làm ăn. Họ yêu tui vì là người đàn ông có tư cách, chỉ cần tui xem họ như một người tình. Nhưng khi thành vợ chồng, đụng chạm vàng, hột xoàn, tiền bạc, họ mù quáng, không còn nghĩ đến tình nghĩa gì nữa. Tui nói thiệt, danh dự với anh nhe: Lúc tui kinh doanh ngành may mặc, tiền tui thu về, bỏ vô hàng chục bao bố, chất đống khắp nhà. Cũng có lúc tui làm nghề chạy xe lam, một đêm chở hàng, tiền công tui mua được cả chục lượng vàng…. Ngày xưa tui làm đủ trò, kiếm được nhiều tiền lắm. Cuối cùng các bà vợ tui đều hư đốn, chỉ vì tui làm ra nhiều tiền quá, mấy bả dậy lòng tham, muốn chiếm đoạt…
Tới giờ này, tui rất mãn nguyện với cuộc hôn nhân này. Tui dư sức cưới một cô vợ 18 tuổi, chỉ trong 10 phút. Nhưng để trẻ đẹp, thông minh và quan trọng nhứt là có đạo đức như bả, hơi khó à nghen.
Cưới bà Mai vài ngày, tui dẫn bả ra công an phường, làm di chúc, ghi rõ ràng: "Sau khi tôi qua đời, tất cả tiền thu được từ việc kinh doanh Làng du lịch Chí Linh và các tài sản khác, trừ đi việc trả lương cho cán bộ công nhân viên cùng các chi phí, thì toàn bộ đều dành cho Quỹ từ thiện Lê Ân để giúp đỡ những người nghèo, những mảnh đời bất hạnh”. Tui tin là bả sẽ tiếp nối tui, sử dụng đúng mục đích số tài sản 1.500 tỷ đồng của quỹ từ thiện Lê Ân, giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh.
Tui cũng nói thêm: Trước bà Mai, tui vội vã tìm được một bà, không kịp tìm hiểu kỹ. Tui cũng đã làm một tờ di chúc kế thừa tương tự nhưng sau đó, tui phát hiện ra bà này không có tâm, đạo đức, muốn thu vén cho bản thân mình nên tui đã xé tờ di chúc. Bà này bộc lộ máu tham quá sớm. Đó là một may mắn trong cuộc đời tui.
Năm ngoái, bả đọc trên báo thấy có trường hợp thương tâm – cháu Nguyễn Thục Phi ở Quãng Ngãi, mới 10 tuổi mà bị cha mẹ nuôi hành hạ, bả đòi mang 50 triệu đồng ra giúp. Tui chìu bả, lái xe chở bả từ Vũng Tàu ra đó, hết 3 ngày, về nhà tui bị bệnh luôn. Đó là chuyến đi xa đầu tiên của hai vợ chồng. Nhiều lần hai vợ chồng tính đi Đà lạt chơi vài ngày mà cứ lu bu công việc hoài, tới nay chưa thực hiện được”.
Hai vợ chồng tui quấn quýt nhau như sam. Tui mua cho bả chiếc BMW B7 trị giá hơn 8 tỷ đồng để bả thuận tiện đi lại nhưng chiếc xe đó hầu như ít sử dụng. Bả chỉ đi chung chiếc Roll Royce với tui, chì vì muốn kề cận, chăm sóc tui….
No comments:
Post a Comment